Thông tin truyện: MẸ NGUY KỊCH CHỒNG BẮT TÔI VIẾT GIẤY VAY, TÔI KIỆN RA TÒA CHIA LUÔN TÀI SẢN
Tiêu đềMẸ NGUY KỊCH CHỒNG BẮT TÔI VIẾT GIẤY VAY, TÔI KIỆN RA TÒA CHIA LUÔN TÀI SẢN
Mô tảChồng tôi thu nhập gần triệu bạc mỗi năm, vậy mà bắt tôi chia đôi từng đồng lẻ tiền sinh hoạt.   Tôi xin anh ta mượn năm chục ngàn để cứu mẹ ruột đang hấp hối, anh ta không những không cho, mà còn thản nhiên đưa tôi tờ giấy nợ, bắt viết tay, ghi rõ lãi suất.   Tôi không mượn.   Tôi bán hết vòng vàng trang sức, bán cả ký ức tuổi thanh xuân, để giữ lại một chút nhân phẩm cuối cùng.   Thế mà khi mẹ anh ta gãy chân, anh ta ra lệnh tôi nghỉ việc để ở nhà chăm sóc, còn phán:   “Mẹ tôi nuôi tôi khổ thế nào cô có biết không? Cô là con dâu, chăm là chuyện hiển nhiên. Mà lương của cô cũng đâu có đáng bao nhiêu.”   Trước mặt cả họ hàng nội ngoại, tôi móc ra tờ giấy nợ đã xé vụn, ném thẳng vào mặt anh ta:   “Mẹ tôi nguy kịch, anh bắt tôi viết giấy vay. Mẹ anh gãy chân, tôi phải hầu hạ không công? Đời anh là vàng còn đời tôi là đất à?”
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem6,084
Số chương7
Thể loạiĐô Thị, Nữ Cường, Vả Mặt, Hiện Đại, Trả Thù, Gia Đình

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 114/9/20253030
Chương 224/9/20258450
Chương 334/9/20259390
Chương 444/9/20259370
Chương 554/9/20251,0310
Chương 664/9/20259410
Chương 774/9/20251,0900
MẸ NGUY KỊCH CHỒNG BẮT TÔI VIẾT GIẤY VAY, TÔI KIỆN RA TÒA CHIA LUÔN TÀI SẢN

MẸ NGUY KỊCH CHỒNG BẮT TÔI VIẾT GIẤY VAY, TÔI KIỆN RA TÒA CHIA LUÔN TÀI SẢN

MẸ NGUY KỊCH CHỒNG BẮT TÔI VIẾT GIẤY VAY, TÔI KIỆN RA TÒA CHIA LUÔN TÀI SẢN
6084
Lượt xem
7
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:07 04/09/2025

Mô tả

Chồng tôi thu nhập gần triệu bạc mỗi năm, vậy mà bắt tôi chia đôi từng đồng lẻ tiền sinh hoạt.

Tôi xin anh ta mượn năm chục ngàn để cứu mẹ ruột đang hấp hối, anh ta không những không cho, mà còn thản nhiên đưa tôi tờ giấy nợ, bắt viết tay, ghi rõ lãi suất.

Tôi không mượn.

Tôi bán hết vòng vàng trang sức, bán cả ký ức tuổi thanh xuân, để giữ lại một chút nhân phẩm cuối cùng.

Thế mà khi mẹ anh ta gãy chân, anh ta ra lệnh tôi nghỉ việc để ở nhà chăm sóc, còn phán:

“Mẹ tôi nuôi tôi khổ thế nào cô có biết không? Cô là con dâu, chăm là chuyện hiển nhiên. Mà lương của cô cũng đâu có đáng bao nhiêu.”

Trước mặt cả họ hàng nội ngoại, tôi móc ra tờ giấy nợ đã xé vụn, ném thẳng vào mặt anh ta:

“Mẹ tôi nguy kịch, anh bắt tôi viết giấy vay. Mẹ anh gãy chân, tôi phải hầu hạ không công? Đời anh là vàng còn đời tôi là đất à?”