Thông tin truyện: Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Tiêu đềNàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Mô tảTa bị phủ Tể tướng dùng loạn côn đánh đuổi ra khỏi cửa, khi thân mang trọng bệnh, sắp không qua khỏi giữa cơn mưa lớn, thì một thư sinh đã nhặt ta về nhà.   Hắn chẳng chê ta dơ dáy cũng chẳng bảo ta ngu ngốc, chỉ lặng lẽ chăm sóc ta, còn giống người câm hơn cả ta.   Thương thế vừa lành, ta định cáo biệt thư sinh, hắn lại ra ngoài sắm sửa hành lý giúp ta, nhưng suốt một đêm cũng chẳng trở về.   Ta đi tìm hắn, mới phát hiện hắn bị người đánh gãy cả hai chân, ném bên đường chờ c.h.ế.t.   Hắn trông thấy ta, thoáng ngây dại một khắc, trên mặt lộ ra mấy phần tiếc nuối.   "Chi Chi, sao nàng chưa đi? Nàng nên đi rồi mới phải."   Ta cũng muốn hỏi, vì cớ chi ta vẫn chưa đi?   E rằng trong lòng còn sót lại hai phần lương thiện, khiến bước chân chẳng nhấc nổi, chẳng tránh khỏi thị phi.   Ta lôi hắn về nhà, tận tình chăm sóc.   Chẳng bao lâu, hắn bình phục. Cả ta lẫn hắn đều chẳng nhắc đến chuyện rời đi nữa.   Về sau, hắn đỗ đầu bảng vàng, trong điện thí được phong làm Trạng nguyên, sắp sửa công thành danh toại.   Thế mà hắn lại quỳ xin bệ hạ tra xét tận tường vụ án phế thái tử năm xưa.   Bệ hạ nổi giận, tống hắn vào ngục, đày ra biên cương.   Ta không có tiền, chẳng thể vào ngục, chỉ đành đứng đợi ngoài cửa thành, mong được gặp hắn, để hỏi cho rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.   Song từ bình minh đến hoàng hôn, ta cũng chẳng đợi được hắn.   Về sau nữa, ta tiến cung, trở thành thư đồng bên cạnh Ngũ công chúa.   Lúc ấy ta mới hay, năm đó trong ngục có một thư sinh, lấy cái c.h.ế.t để tỏ lòng trung thành, đập đầu c.h.ế.t trên bức tường dính đầy m.á.u trong ngục, nên dĩ nhiên không có sai dịch nào áp giải phạm nhân ra khỏi cửa thành.   Nhưng người mà ta quen, kẻ tên là Tống Độc Hạc ấy, tuyệt chẳng phải kẻ lỗ mãng, càng không thể là người dễ dàng nói đến cái c.h.ế.t.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem14,392
Số chương36
Thể loạiCổ Đại, Nữ Cường, SE, Trả Thù, Cung Đấu, Chữa Lành

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 131/7/20254730
Chương 2Chương 231/7/20254870
Chương 3Chương 331/7/20254570
Chương 4Chương 431/7/20254850
Chương 5Chương 531/7/20254540
Chương 6Chương 631/7/20254220
Chương 7Chương 731/7/20254490
Chương 8Chương 831/7/20254430
Chương 9Chương 931/7/20254260
Chương 10Chương 1031/7/20253540
Chương 11Chương 1131/7/20253850
Chương 12Chương 1231/7/20254440
Chương 13Chương 1331/7/20253950
Chương 14Chương 1431/7/20254360
Chương 15Chương 1531/7/20253990
Chương 16Chương 1631/7/20254350
Chương 17Chương 1731/7/20254140
Chương 18Chương 1831/7/20253890
Chương 19Chương 1931/7/20253960
Chương 20Chương 2031/7/20253880
Chương 21Chương 2131/7/20253990
Chương 22Chương 2231/7/20253820
Chương 23Chương 2331/7/20253690
Chương 24Chương 2431/7/20253700
Chương 25Chương 2531/7/20253460
Chương 26Chương 2631/7/20253840
Chương 27Chương 2731/7/20253580
Chương 28Chương 2831/7/20253610
Chương 29Chương 2931/7/20253570
Chương 30Chương 3031/7/20253960
Chương 31Chương 3131/7/20253580
Chương 32Chương 3231/7/20252930
Chương 33Chương 3331/7/20253330
Chương 34Chương 3431/7/20253840
Chương 35Chương 3531/7/20253570
Chương 36Chương 36 - hoàn31/7/20254120
Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian

Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian

Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
14392
Lượt xem
36
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
01:11 31/07/2025

Mô tả

Ta bị phủ Tể tướng dùng loạn côn đánh đuổi ra khỏi cửa, khi thân mang trọng bệnh, sắp không qua khỏi giữa cơn mưa lớn, thì một thư sinh đã nhặt ta về nhà.

Hắn chẳng chê ta dơ dáy cũng chẳng bảo ta ngu ngốc, chỉ lặng lẽ chăm sóc ta, còn giống người câm hơn cả ta.

Thương thế vừa lành, ta định cáo biệt thư sinh, hắn lại ra ngoài sắm sửa hành lý giúp ta, nhưng suốt một đêm cũng chẳng trở về.

Ta đi tìm hắn, mới phát hiện hắn bị người đánh gãy cả hai chân, ném bên đường chờ c.h.ế.t.

Hắn trông thấy ta, thoáng ngây dại một khắc, trên mặt lộ ra mấy phần tiếc nuối.

"Chi Chi, sao nàng chưa đi? Nàng nên đi rồi mới phải."

Ta cũng muốn hỏi, vì cớ chi ta vẫn chưa đi?

E rằng trong lòng còn sót lại hai phần lương thiện, khiến bước chân chẳng nhấc nổi, chẳng tránh khỏi thị phi.

Ta lôi hắn về nhà, tận tình chăm sóc.

Chẳng bao lâu, hắn bình phục. Cả ta lẫn hắn đều chẳng nhắc đến chuyện rời đi nữa.

Về sau, hắn đỗ đầu bảng vàng, trong điện thí được phong làm Trạng nguyên, sắp sửa công thành danh toại.

Thế mà hắn lại quỳ xin bệ hạ tra xét tận tường vụ án phế thái tử năm xưa.

Bệ hạ nổi giận, tống hắn vào ngục, đày ra biên cương.

Ta không có tiền, chẳng thể vào ngục, chỉ đành đứng đợi ngoài cửa thành, mong được gặp hắn, để hỏi cho rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Song từ bình minh đến hoàng hôn, ta cũng chẳng đợi được hắn.

Về sau nữa, ta tiến cung, trở thành thư đồng bên cạnh Ngũ công chúa.

Lúc ấy ta mới hay, năm đó trong ngục có một thư sinh, lấy cái c.h.ế.t để tỏ lòng trung thành, đập đầu c.h.ế.t trên bức tường dính đầy m.á.u trong ngục, nên dĩ nhiên không có sai dịch nào áp giải phạm nhân ra khỏi cửa thành.

Nhưng người mà ta quen, kẻ tên là Tống Độc Hạc ấy, tuyệt chẳng phải kẻ lỗ mãng, càng không thể là người dễ dàng nói đến cái c.h.ế.t.