Thông tin truyện: NGÀY CÔNG BỐ DI CHÚC CỦA CHA, MẸ RUỘT TÔI MẤT TRÍ NHỚ
Tiêu đềNGÀY CÔNG BỐ DI CHÚC CỦA CHA, MẸ RUỘT TÔI MẤT TRÍ NHỚ
Mô tảTrước khi cha tôi qua đời, ông để lại một khoản tiết kiệm năm triệu nhân dân tệ, giao cho mẹ tôi giữ hộ, đợi đến khi tôi kết hôn sẽ dùng làm của hồi môn cho tôi.   Một tháng trước đám cưới, mẹ tôi đột nhiên gặp tai nạn xe hơi.   Tôi là người duy nhất túc trực bên bà suốt ba ngày liền trong bệnh viện.   Khi tỉnh lại, mẹ nhìn tôi với ánh mắt mơ hồ.   "Cô là ai? Chồng tôi và con trai tôi đâu?"   Tôi đau lòng đến tận cùng nhưng vẫn gọi điện cho cha dượng và người em trai cùng mẹ khác cha đến bệnh viện.   Ba người họ ôm nhau khóc nức nở.   Sau đó, vô tình tôi nghe thấy mẹ nói với em trai:   "Cứ giả vờ mất trí nhớ, không nhận nó, như vậy thì năm triệu đó nó không lấy được. Mẹ sẽ để lại hết cho con."   Sau khi biết sự thật, tôi cảm giác như rơi xuống vực băng giá.   Nhìn bệnh án chẩn đoán bệnh bạch cầu của mẹ trên tay, tôi rơi vào trầm tư sâu sắc.   Bởi vì người duy nhất có tủy phù hợp để hiến cho bà, chính là tôi.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem30,388
Số chương8
Thể loạiĐô Thị, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Trả Thù, Gia Đình

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1CHƯƠNG 12/4/20256100
Chương 2CHƯƠNG 22/4/20254350
Chương 3CHƯƠNG 32/4/20259640
Chương 4CHƯƠNG 42/4/20251080
Chương 5CHƯƠNG 52/4/20251530
Chương 6CHƯƠNG 62/4/20254600
Chương 7CHƯƠNG 72/4/2025770
Chương 8CHƯƠNG 8 - HẾT2/4/20255820
NGÀY CÔNG BỐ DI CHÚC CỦA CHA, MẸ RUỘT TÔI MẤT TRÍ NHỚ

NGÀY CÔNG BỐ DI CHÚC CỦA CHA, MẸ RUỘT TÔI MẤT TRÍ NHỚ

NGÀY CÔNG BỐ DI CHÚC CỦA CHA, MẸ RUỘT TÔI MẤT TRÍ NHỚ
30388
Lượt xem
8
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:17 02/04/2025

Mô tả

Trước khi cha tôi qua đời, ông để lại một khoản tiết kiệm năm triệu nhân dân tệ, giao cho mẹ tôi giữ hộ, đợi đến khi tôi kết hôn sẽ dùng làm của hồi môn cho tôi.

Một tháng trước đám cưới, mẹ tôi đột nhiên gặp tai nạn xe hơi.

Tôi là người duy nhất túc trực bên bà suốt ba ngày liền trong bệnh viện.

Khi tỉnh lại, mẹ nhìn tôi với ánh mắt mơ hồ.

"Cô là ai? Chồng tôi và con trai tôi đâu?"

Tôi đau lòng đến tận cùng nhưng vẫn gọi điện cho cha dượng và người em trai cùng mẹ khác cha đến bệnh viện.

Ba người họ ôm nhau khóc nức nở.

Sau đó, vô tình tôi nghe thấy mẹ nói với em trai:

"Cứ giả vờ mất trí nhớ, không nhận nó, như vậy thì năm triệu đó nó không lấy được. Mẹ sẽ để lại hết cho con."

Sau khi biết sự thật, tôi cảm giác như rơi xuống vực băng giá.

Nhìn bệnh án chẩn đoán bệnh bạch cầu của mẹ trên tay, tôi rơi vào trầm tư sâu sắc.

Bởi vì người duy nhất có tủy phù hợp để hiến cho bà, chính là tôi.