Thông tin truyện: Ngược Tuyết, Tầm Duyên
Tiêu đềNgược Tuyết, Tầm Duyên
Mô tảThuở niên thiếu, ta vì cứu Vệ Tuân mà bị tàn phế một chân.   Người trong kinh thành thường chế giễu, gọi ta là "cô nương què".   Vệ Tuân cùng ta định thân, nhưng mãi không chịu cưới ta.   Mùa đông năm thứ năm, ta vô tình bắt gặp hắn cùng người khác ngắm tuyết trên lầu các.   Nhắc đến ta, giọng hắn hờ hững:   "Chỉ là một kẻ què, có gì mà phải cưới hay không cưới."   Ta bình thản đốt hôn thư, một mình đến nhà họ Vệ để từ hôn.   Ngày rời kinh, nắng vàng rực rỡ.   Vệ Tuân đuổi theo, khuyên ta đừng vì giận dỗi mà bỏ lỡ cơ hội trèo lên cành cao của nhà họ Vệ.   Ta lắc đầu, giơ roi quất nhẹ vào sau ngựa:   "Ngươi xem ta chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng mơ tưởng đến ánh trăng trên trời. Gia thế nhà họ Vệ, ta chưa bao giờ thèm khát." ...
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem72,684
Số chương15
Thể loạiCổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Trả Thù, Gia Đình, Chữa Lành

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 12/4/2025830
Chương 2Chương 22/4/20253070
Chương 3Chương 32/4/20257280
Chương 4Chương 42/4/20253670
Chương 5Chương 52/4/20254010
Chương 6Chương 62/4/20253380
Chương 7Chương 72/4/20257800
Chương 8Chương 82/4/20253470
Chương 9Chương 92/4/20258730
Chương 10Chương 102/4/2025130
Chương 11Chương 112/4/20253840
Chương 12Chương 122/4/20252660
Chương 13Chương 132/4/20252970
Chương 14Chương 142/4/20251410
Chương 15Chương 15 - Hết!2/4/20253600
Ngược Tuyết, Tầm Duyên

Ngược Tuyết, Tầm Duyên

Ngược Tuyết, Tầm Duyên
72684
Lượt xem
15
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
07:11 19/11/2025

Mô tả

Thuở niên thiếu, ta vì cứu Vệ Tuân mà bị tàn phế một chân.

Người trong kinh thành thường chế giễu, gọi ta là "cô nương què".

Vệ Tuân cùng ta định thân, nhưng mãi không chịu cưới ta.

Mùa đông năm thứ năm, ta vô tình bắt gặp hắn cùng người khác ngắm tuyết trên lầu các.

Nhắc đến ta, giọng hắn hờ hững:

"Chỉ là một kẻ què, có gì mà phải cưới hay không cưới."

Ta bình thản đốt hôn thư, một mình đến nhà họ Vệ để từ hôn.

Ngày rời kinh, nắng vàng rực rỡ.

Vệ Tuân đuổi theo, khuyên ta đừng vì giận dỗi mà bỏ lỡ cơ hội trèo lên cành cao của nhà họ Vệ.

Ta lắc đầu, giơ roi quất nhẹ vào sau ngựa:

"Ngươi xem ta chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng mơ tưởng đến ánh trăng trên trời. Gia thế nhà họ Vệ, ta chưa bao giờ thèm khát."

...