Thông tin truyện: NUÔI ONG TAY ÁO, VỨT CÁO RA ĐƯỜNG
Tiêu đềNUÔI ONG TAY ÁO, VỨT CÁO RA ĐƯỜNG
Mô tảTôi trọng sinh rồi. Trọng sinh về đúng cái ngày tôi nhận nuôi đứa con trai “bạch nhãn lang” ấy. Gió rét gào thét, bên tai vang lên tiếng khóc xé lòng của một đứa trẻ sơ sinh. Tôi bỗng nhớ ra, hôm nay, người chồng yêu quý của tôi đã đặt đứa con riêng của anh ta trên con đường tôi thường đi làm về. Anh ta biết tôi chắc chắn sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc, chỉ cần tôi bế đứa trẻ về nhà, anh ta sẽ có thể thuận thế đề nghị nhận nuôi, biến nó thành con hợp pháp của chúng tôi. Kiếp trước, anh ta đã thành công. Nhưng hiện tại, tôi không chút do dự quay người rời đi. Khi biết được đứa trẻ này vì bị bỏ ngoài trời lạnh quá lâu nên bị viêm phổi, sốt cao không dứt, về sau rất có thể sẽ bị tàn tật, tôi đã cười ra nước mắt. Điều tôi không ngờ tới hơn chính là, đứa con trai “bạch nhãn lang” kiếp trước của tôi cũng đã trọng sinh vào cơ thể đứa trẻ này, sắp sửa trải nghiệm cuộc sống mà đáng lẽ ra nó nên có.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem117,295
Số chương9
Thể loạiTrọng Sinh, Vả Mặt, Trả Thù, Gia Đình, Chữa Lành

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1CHƯƠNG 12/4/20258820
Chương 2CHƯƠNG 22/4/2025280
Chương 3CHƯƠNG 32/4/20251000
Chương 4CHƯƠNG 42/4/20255140
Chương 5CHƯƠNG 52/4/20253750
Chương 6CHƯƠNG 62/4/2025800
Chương 7CHƯƠNG 72/4/20253860
Chương 8CHƯƠNG 82/4/20258740
Chương 9END2/4/2025560
NUÔI ONG TAY ÁO, VỨT CÁO RA ĐƯỜNG

NUÔI ONG TAY ÁO, VỨT CÁO RA ĐƯỜNG

NUÔI ONG TAY ÁO, VỨT CÁO RA ĐƯỜNG
117295
Lượt xem
9
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:20 02/04/2025

Mô tả

Tôi trọng sinh rồi. Trọng sinh về đúng cái ngày tôi nhận nuôi đứa con trai “bạch nhãn lang” ấy.

Gió rét gào thét, bên tai vang lên tiếng khóc xé lòng của một đứa trẻ sơ sinh.

Tôi bỗng nhớ ra, hôm nay, người chồng yêu quý của tôi đã đặt đứa con riêng của anh ta trên con đường tôi thường đi làm về.

Anh ta biết tôi chắc chắn sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc, chỉ cần tôi bế đứa trẻ về nhà, anh ta sẽ có thể thuận thế đề nghị nhận nuôi, biến nó thành con hợp pháp của chúng tôi.

Kiếp trước, anh ta đã thành công.

Nhưng hiện tại, tôi không chút do dự quay người rời đi.

Khi biết được đứa trẻ này vì bị bỏ ngoài trời lạnh quá lâu nên bị viêm phổi, sốt cao không dứt, về sau rất có thể sẽ bị tàn tật, tôi đã cười ra nước mắt.

Điều tôi không ngờ tới hơn chính là, đứa con trai “bạch nhãn lang” kiếp trước của tôi cũng đã trọng sinh vào cơ thể đứa trẻ này, sắp sửa trải nghiệm cuộc sống mà đáng lẽ ra nó nên có.