Thông tin truyện: ÔNG NỘI TÔI LÀ NGƯỜI RẤT CỐ CHẤP
Tiêu đềÔNG NỘI TÔI LÀ NGƯỜI RẤT CỐ CHẤP
Mô tảVăn án   Ông tôi là một người cố chấp.   Ông không tin rằng tôi bị dị ứng với xoài, lén cho nước ép xoài vào bữa sáng của tôi. Khi xe cứu thương đưa tôi đến bệnh viện, ông không chút lo lắng mà chỉ bảo:   "Đúng là yếu đuối, ngày xưa không có gì ăn sao không ai bị dị ứng?"   Vào ngày tôi xuất viện, ông đã nấu con chó mà tôi nuôi suốt tám năm và mang lên bàn ăn. Sau khi tôi ăn no, ông đắc ý nói:   "Thấy không, mày cũng chẳng phân biệt được đâu là thịt chó và đâu là thịt heo."   Khi tôi trầm cảm và uống hết một lọ thuốc ngủ cùng rượu, được cứu sống, ông lại nói mỉa:   "Vẫn không muốn chết, nếu không sao không uống thuốc diệt cỏ luôn đi?"   Bác sĩ dặn dò kỹ lưỡng, bảo ông đừng kích động tôi nữa, nhưng ông chỉ bĩu môi:   "Làm gì mà yếu đuối thế, nó chỉ giả vờ thôi."   Tôi nhảy từ tầng 18 xuống, và vô tình đè trúng ông.   Khi mở mắt ra, tôi đã nhận ra điều này: Nếu tôi không thể sống yên bình, thì không ai có thể sống yên cả.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem49,907
Số chương12
Thể loạiĐô Thị, Nữ Cường, HE, Hiện Đại, Trả Thù, Gia Đình, Chữa Lành

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1CHƯƠNG 12/4/20252540
Chương 2CHƯƠNG 22/4/202560
Chương 3CHƯƠNG 32/4/20259290
Chương 4CHƯƠNG 42/4/20252130
Chương 5CHƯƠNG 52/4/2025120
Chương 6CHƯƠNG 62/4/20255080
Chương 7CHƯƠNG 72/4/20252280
Chương 8CHƯƠNG 82/4/20258890
Chương 9CHƯƠNG 92/4/20259310
Chương 10CHƯƠNG 102/4/20258510
Chương 11CHƯƠNG 112/4/20251880
Chương 12CHƯƠNG 12 (HẾT)2/4/20258980
ÔNG NỘI TÔI LÀ NGƯỜI RẤT CỐ CHẤP

ÔNG NỘI TÔI LÀ NGƯỜI RẤT CỐ CHẤP

ÔNG NỘI TÔI LÀ NGƯỜI RẤT CỐ CHẤP
49907
Lượt xem
12
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:20 02/04/2025

Mô tả

Văn án

Ông tôi là một người cố chấp.

Ông không tin rằng tôi bị dị ứng với xoài, lén cho nước ép xoài vào bữa sáng của tôi. Khi xe cứu thương đưa tôi đến bệnh viện, ông không chút lo lắng mà chỉ bảo:

"Đúng là yếu đuối, ngày xưa không có gì ăn sao không ai bị dị ứng?"

Vào ngày tôi xuất viện, ông đã nấu con chó mà tôi nuôi suốt tám năm và mang lên bàn ăn. Sau khi tôi ăn no, ông đắc ý nói:

"Thấy không, mày cũng chẳng phân biệt được đâu là thịt chó và đâu là thịt heo."

Khi tôi trầm cảm và uống hết một lọ thuốc ngủ cùng rượu, được cứu sống, ông lại nói mỉa:

"Vẫn không muốn chết, nếu không sao không uống thuốc diệt cỏ luôn đi?"

Bác sĩ dặn dò kỹ lưỡng, bảo ông đừng kích động tôi nữa, nhưng ông chỉ bĩu môi:

"Làm gì mà yếu đuối thế, nó chỉ giả vờ thôi."

Tôi nhảy từ tầng 18 xuống, và vô tình đè trúng ông.

Khi mở mắt ra, tôi đã nhận ra điều này: Nếu tôi không thể sống yên bình, thì không ai có thể sống yên cả.