Tiêu đề | Phu Quân Tâm Cơ |
---|---|
Mô tả | Ta có hai người bạn thanh mai trúc mã, cùng lớn lên bên nhau từ thuở thiếu thời. Thế nhưng, trớ trêu thay, chẳng ai trong họ đem lòng thương ta. Người mà họ ngày đêm khắc khoải mong nhớ, lại là muội muội của ta — một đóa hoa yếu mềm, mảnh mai như liễu rủ trước gió. Còn ta thì sao? Trời sinh sức vóc phi thường, tính tình lại cứng cỏi, thậm chí có phần tàn nhẫn. Ngày muội muội ta đến tuổi cập kê, ta được nhờ trao tay món quà từ họ. Nhưng không rõ vì cớ gì, món quà ấy lại bị nhiễm độc. Kết quả, muội muội ta ngã quỵ, mê man nằm bất tỉnh trên giường, sinh tử chưa hay. Ta trở thành nữ tử rắn rết mà mọi người trong kinh thành đều tránh xa. Nhưng Bình Dương Vương Tiêu Cảnh Sách lại phái người đến cầu hôn, cưới ta về để xung hỉ. Nghe nói Tiêu Cảnh Sách bệnh tật ốm yếu, cưới ta cũng chỉ vì mệnh cách ta hung ác, có thể chế ngự được hắn. Trước khi xuất giá, tiểu nương ta dặn đi dặn lại, không được để lộ tính cách thật trước mặt Tiêu Cảnh Sách. Đêm tân hôn, Tiêu Cảnh Sách bị bệnh nằm liệt trên giường bệnh, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: “Nghe nói phu nhân ngưỡng mộ Vệ tiểu tướng quân, lần này ta lại hoành đao đoạt ái, thật sự có lỗi.” Vệ tiểu tướng quân, chính là một trong hai vị thanh mai trúc mã của ta. Nhờ có hắn đem chuyện này truyền bá khắp kinh thành, nếu không danh tiếng của ta còn chưa thể khó nghe đến vậy. Ta nghiến răng, nhớ đến lời dặn của mẫu thân, giả vờ yếu đuối nói: “Sao có thể trách phu quân được, chỉ tại thiếp không phân biệt được người với chó mà thôi…” Tiêu Cảnh Sách khẽ cười một tiếng: “Để bù đắp, phu nhân muốn gì, ta cũng sẽ không từ chối.” Ta lập tức phấn chấn nhưng vẫn lịch sự quan tâm một câu: “Chàng… ta thật sự có thể sao?” Phu quân yếu đuối vô cùng của ta sắc mặt tái nhợt, quay đầu ho khan hai tiếng: “Xin phu nhân thương xót.” |
Trạng thái | Hoàn thành |
Tác giả | Đọc Xíu - Admin |
Lượt xem | 999 |
Số chương | 8 |
Thể loại | Ngôn Tình, Cổ Đại, HE, Hài Hước, Cưới Trước Yêu Sau |
Danh sách chương
STT | Tiêu đề | Ngày đăng | Lượt xem | Bình luận |
---|---|---|---|---|
Chương 1 | Chương 1 | 6/10/2025 | 145 | 0 |
Chương 2 | Chương 2 | 6/10/2025 | 135 | 0 |
Chương 3 | Chương 3 | 6/10/2025 | 122 | 0 |
Chương 4 | Chương 4 | 6/10/2025 | 123 | 0 |
Chương 5 | Chương 5 | 6/10/2025 | 124 | 0 |
Chương 6 | Chương 6 | 6/10/2025 | 107 | 0 |
Chương 7 | Chương 7 | 6/10/2025 | 107 | 0 |
Chương 8 | Chương 8 | 6/10/2025 | 136 | 0 |

Phu Quân Tâm Cơ

Mô tả
Ta có hai người bạn thanh mai trúc mã, cùng lớn lên bên nhau từ thuở thiếu thời. Thế nhưng, trớ trêu thay, chẳng ai trong họ đem lòng thương ta. Người mà họ ngày đêm khắc khoải mong nhớ, lại là muội muội của ta — một đóa hoa yếu mềm, mảnh mai như liễu rủ trước gió.
Còn ta thì sao? Trời sinh sức vóc phi thường, tính tình lại cứng cỏi, thậm chí có phần tàn nhẫn.
Ngày muội muội ta đến tuổi cập kê, ta được nhờ trao tay món quà từ họ. Nhưng không rõ vì cớ gì, món quà ấy lại bị nhiễm độc. Kết quả, muội muội ta ngã quỵ, mê man nằm bất tỉnh trên giường, sinh tử chưa hay.
Ta trở thành nữ tử rắn rết mà mọi người trong kinh thành đều tránh xa.
Nhưng Bình Dương Vương Tiêu Cảnh Sách lại phái người đến cầu hôn, cưới ta về để xung hỉ.
Nghe nói Tiêu Cảnh Sách bệnh tật ốm yếu, cưới ta cũng chỉ vì mệnh cách ta hung ác, có thể chế ngự được hắn.
Trước khi xuất giá, tiểu nương ta dặn đi dặn lại, không được để lộ tính cách thật trước mặt Tiêu Cảnh Sách.
Đêm tân hôn, Tiêu Cảnh Sách bị bệnh nằm liệt trên giường bệnh, trên mặt lộ ra vẻ áy náy:
“Nghe nói phu nhân ngưỡng mộ Vệ tiểu tướng quân, lần này ta lại hoành đao đoạt ái, thật sự có lỗi.”
Vệ tiểu tướng quân, chính là một trong hai vị thanh mai trúc mã của ta.
Nhờ có hắn đem chuyện này truyền bá khắp kinh thành, nếu không danh tiếng của ta còn chưa thể khó nghe đến vậy.
Ta nghiến răng, nhớ đến lời dặn của mẫu thân, giả vờ yếu đuối nói:
“Sao có thể trách phu quân được, chỉ tại thiếp không phân biệt được người với chó mà thôi…”
Tiêu Cảnh Sách khẽ cười một tiếng: “Để bù đắp, phu nhân muốn gì, ta cũng sẽ không từ chối.”
Ta lập tức phấn chấn nhưng vẫn lịch sự quan tâm một câu: “Chàng… ta thật sự có thể sao?”
Phu quân yếu đuối vô cùng của ta sắc mặt tái nhợt, quay đầu ho khan hai tiếng: “Xin phu nhân thương xót.”