Thông tin truyện: PHÙNG THỜI
Tiêu đềPHÙNG THỜI
Mô tảThuở nhỏ ta theo mẫu thân vào Vương phủ làm việc trong phòng bếp, bị người vu oan trộm ngọc bội của công chúa.   Khi thị vệ suýt nữa đánh chết ta, chính là tiểu thế tử trong phủ đã cứu mạng ta.   Từ hôm đó trở đi, quản sự phòng bếp thường ban cho mẫu thân ta những loại bánh ngọt ta chưa từng thấy qua, có khi còn là một túi bạc nhỏ.   Nghe tỷ tỷ Xuân Hương nói, trong phủ chỉ có tiểu thế tử là thích ăn bánh ngọt nhất, chỉ có tiểu thế tử là yêu màu lam nhạt nhất.   Miệng ta ăn bánh, mắt không rời khỏi cái túi bạc màu lam nhạt trên bàn.   Đây đâu phải tiểu thế tử gì chứ?   Rõ ràng là tiểu Bồ Tát mà!   Về sau tiểu thế tử ra biên ải rèn luyện, vương phi ăn ngán món Huệ Dương, mẫu thân ta cũng đã dành dụm đủ bạc.   Bà liền dắt ta rời khỏi Vương phủ.   Năm ta mười tám tuổi, cả phủ Định Bắc Vương bị tru di tam tộc.   Tiêu Bắc Mục lê lết thân thể gãy chân, khó nhọc nhặt chiếc bánh bao bị người ta giẫm dưới đất.   Ta móc hết bạc trên người ra: "Đi với ta, ta mua cho ngươi đồ ăn ngon, được không?"
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem25,621
Số chương10
Thể loạiCổ Đại, HE, Sủng, Chữa Lành, Điền Văn, Ngọt, Dưỡng Thê

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 117/8/20259240
Chương 227/8/20253,1520
Chương 337/8/20252,8600
Chương 447/8/20252,6270
Chương 557/8/20252,7690
Chương 667/8/20252,5930
Chương 777/8/20252,3750
Chương 887/8/20252,7780
Chương 997/8/20252,6580
Chương 1010 - HOÀN7/8/20252,8520
PHÙNG THỜI

PHÙNG THỜI

PHÙNG THỜI
25621
Lượt xem
10
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
05:22 07/08/2025

Mô tả

Thuở nhỏ ta theo mẫu thân vào Vương phủ làm việc trong phòng bếp, bị người vu oan trộm ngọc bội của công chúa.

Khi thị vệ suýt nữa đánh chết ta, chính là tiểu thế tử trong phủ đã cứu mạng ta.

Từ hôm đó trở đi, quản sự phòng bếp thường ban cho mẫu thân ta những loại bánh ngọt ta chưa từng thấy qua, có khi còn là một túi bạc nhỏ.

Nghe tỷ tỷ Xuân Hương nói, trong phủ chỉ có tiểu thế tử là thích ăn bánh ngọt nhất, chỉ có tiểu thế tử là yêu màu lam nhạt nhất.

Miệng ta ăn bánh, mắt không rời khỏi cái túi bạc màu lam nhạt trên bàn.

Đây đâu phải tiểu thế tử gì chứ?

Rõ ràng là tiểu Bồ Tát mà!

Về sau tiểu thế tử ra biên ải rèn luyện, vương phi ăn ngán món Huệ Dương, mẫu thân ta cũng đã dành dụm đủ bạc.

Bà liền dắt ta rời khỏi Vương phủ.

Năm ta mười tám tuổi, cả phủ Định Bắc Vương bị tru di tam tộc.

Tiêu Bắc Mục lê lết thân thể gãy chân, khó nhọc nhặt chiếc bánh bao bị người ta giẫm dưới đất.

Ta móc hết bạc trên người ra: "Đi với ta, ta mua cho ngươi đồ ăn ngon, được không?"