Thông tin truyện: Rơi xuống vực sâu
Tiêu đềRơi xuống vực sâu
Mô tảPhu quân mang bạch nguyệt quang thời niên thiếu về.   Nàng ta nhiệt tình gan dạ cưỡi ngựa giữa phố xá đông đúc, cùng hắn ta ngồi chung một con ngựa.   Ta thì cổ hủ vô vị, như tượng Bồ Tát bằng đất sét, nhìn một cái cũng thấy chán ghét.   Ngay cả đứa con do ta liều chết sinh ra cũng thích nàng ta hơn, nhận nàng ta làm mẹ.   Đêm mưa hôm đó, ta đứng bên cửa sổ ngẩn ngơ hồi lâu, cầm bút viết tờ hòa li, ném vào mặt phu quân của mình.   Nhưng hắn ta lại dùng nghiên mực ném vào trán của ta.   Ta được hòa li như ý nguyện, cũng quên mất năm năm ký ức này.   Lâu sau, lang quân vừa ôm nữ nhi trong lòng vừa cài cho ta một bông hoa bên tóc.   Cách đó không xa có một cặp cha con đỏ hoe mắt, run rẩy nghẹn ngào gọi ta.   Ta nhíu mày khó hiểu:   "Người kia thật kỳ lạ, sao lại nhìn ta khóc cái gì không biết?"   Hắn dịu dàng hôn lên vết sẹo trên trán ta:   "Chắc là não có vấn đề, phu nhân đừng để ý."
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem28,965
Số chương15
Thể loạiCổ Đại, Ngược, Ngược Nữ

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 012/4/20256810
Chương 2Chương 022/4/20256280
Chương 3Chương 032/4/20254630
Chương 4Chương 042/4/20252070
Chương 5Chương 052/4/20259240
Chương 6Chương 062/4/20253570
Chương 7Chương 072/4/2025450
Chương 8Chương 082/4/20256260
Chương 9Chương 092/4/20256450
Chương 10Chương 102/4/20251980
Chương 11Chương 112/4/20251490
Chương 12Chương 122/4/20251810
Chương 13Chương 132/4/20254500
Chương 14Chương 142/4/20252150
Chương 15Chương 152/4/20251960
Rơi xuống vực sâu

Rơi xuống vực sâu

Rơi xuống vực sâu
28965
Lượt xem
15
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:22 02/04/2025

Mô tả

Phu quân mang bạch nguyệt quang thời niên thiếu về.

Nàng ta nhiệt tình gan dạ cưỡi ngựa giữa phố xá đông đúc, cùng hắn ta ngồi chung một con ngựa.

Ta thì cổ hủ vô vị, như tượng Bồ Tát bằng đất sét, nhìn một cái cũng thấy chán ghét.

Ngay cả đứa con do ta liều chết sinh ra cũng thích nàng ta hơn, nhận nàng ta làm mẹ.

Đêm mưa hôm đó, ta đứng bên cửa sổ ngẩn ngơ hồi lâu, cầm bút viết tờ hòa li, ném vào mặt phu quân của mình.

Nhưng hắn ta lại dùng nghiên mực ném vào trán của ta.

Ta được hòa li như ý nguyện, cũng quên mất năm năm ký ức này.

Lâu sau, lang quân vừa ôm nữ nhi trong lòng vừa cài cho ta một bông hoa bên tóc.

Cách đó không xa có một cặp cha con đỏ hoe mắt, run rẩy nghẹn ngào gọi ta.

Ta nhíu mày khó hiểu:

"Người kia thật kỳ lạ, sao lại nhìn ta khóc cái gì không biết?"

Hắn dịu dàng hôn lên vết sẹo trên trán ta:

"Chắc là não có vấn đề, phu nhân đừng để ý."