Thông tin truyện: Sống Lại, Tôi Mặc Cho Bé Ba Thay Thế Tôi
Tiêu đềSống Lại, Tôi Mặc Cho Bé Ba Thay Thế Tôi
Mô tảTôi sống lại rồi.   Vừa hay đúng lúc con gái nhà hàng xóm bị sốt, gõ cửa nhà tôi rầm rầm.   Tôi nhìn chồng mình lo lắng mở cửa, bế con gái nhà người ta chạy thẳng xuống lầu.   Trong khi đó, con của chúng tôi cũng đang sốt, nằm trong nhà thở hổn hển nói: “Mẹ đừng trách ba, con gái nhà người ta sức khỏe yếu, con vẫn chịu được.”   Kiếp trước, tôi khóc lóc thảm thiết, vất vả cõng con trai đến bệnh viện.   Nhưng cuối cùng, tôi lại nghe thấy cuộc đối thoại giữa con trai và ba nó:   “Con đã bảo rồi mà, bình thường mẹ bê được bình nước 10kg, chắc chắn sẽ cõng con được. Mà ba ơi, Sam Sam và cô Lâm không sao chứ?”   Toàn thân tôi lạnh ngắt, tìm họ nói cho ra nhẽ thì lại bị họ phản bác rằng tôi xấu người xấu nết.   Về sau, hai gia đình họ ngày càng thân thiết, còn tôi lâm bệnh ở nhà không ai hay.   Sống lại một đời, lần này, để mẹ xem thử con có chịu được không.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem52,560
Số chương10
Thể loạiTrọng Sinh, Vả Mặt, Trả Thù, Gia Đình

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 12/4/20259660
Chương 2Chương 22/4/20256070
Chương 3Chương 32/4/20256410
Chương 4Chương 42/4/20256480
Chương 5Chương 52/4/20254180
Chương 6Chương 62/4/2025760
Chương 7Chương 72/4/2025280
Chương 8Chương 82/4/20257360
Chương 9Chương 92/4/20251220
Chương 10Chương 102/4/20253190
Sống Lại, Tôi Mặc Cho Bé Ba Thay Thế Tôi

Sống Lại, Tôi Mặc Cho Bé Ba Thay Thế Tôi

Sống Lại, Tôi Mặc Cho Bé Ba Thay Thế Tôi
52560
Lượt xem
10
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:24 02/04/2025

Mô tả

Tôi sống lại rồi.

Vừa hay đúng lúc con gái nhà hàng xóm bị sốt, gõ cửa nhà tôi rầm rầm.

Tôi nhìn chồng mình lo lắng mở cửa, bế con gái nhà người ta chạy thẳng xuống lầu.

Trong khi đó, con của chúng tôi cũng đang sốt, nằm trong nhà thở hổn hển nói: “Mẹ đừng trách ba, con gái nhà người ta sức khỏe yếu, con vẫn chịu được.”

Kiếp trước, tôi khóc lóc thảm thiết, vất vả cõng con trai đến bệnh viện.

Nhưng cuối cùng, tôi lại nghe thấy cuộc đối thoại giữa con trai và ba nó:

“Con đã bảo rồi mà, bình thường mẹ bê được bình nước 10kg, chắc chắn sẽ cõng con được. Mà ba ơi, Sam Sam và cô Lâm không sao chứ?”

Toàn thân tôi lạnh ngắt, tìm họ nói cho ra nhẽ thì lại bị họ phản bác rằng tôi xấu người xấu nết.

Về sau, hai gia đình họ ngày càng thân thiết, còn tôi lâm bệnh ở nhà không ai hay.

Sống lại một đời, lần này, để mẹ xem thử con có chịu được không.