Thông tin truyện: Thủ Khoa Không Có Nhà Để Về
Tiêu đềThủ Khoa Không Có Nhà Để Về
Mô tảKhi bố mẹ tôi ra tòa ly hôn, họ tranh nhau con cái như chia tài sản. Mẹ nói muốn nuôi con cả – “Con bé hiểu chuyện, giống tôi.” Bố chọn thằng út – “Thằng cu lanh lợi, sau nối nghiệp tôi.” Còn tôi? Tôi là con giữa, không ai nhắc đến. Mãi đến khi thẩm phán hỏi: “Còn con bé thứ hai thì sao?” Họ nhìn nhau ngơ ngác: “À… con Thảo…” Sau đó, họ tranh nhau... từ chối. “Tôi chỉ đủ sức nuôi một đứa.” “Bệnh viện đang thiếu người, tôi không gánh nổi thêm đứa nữa.” Tôi ngồi ở góc phòng xử, mặt không cảm xúc, chỉ nói: “Cháu tự lo được. Miễn có tiền sinh hoạt.” Bố tôi là đội trưởng hình sự, mẹ tôi là phó giám đốc bệnh viện. Nhưng với tôi, họ chỉ là hai cái số điện thoại ít khi bắt máy. Tôi từng gọi mẹ để xin đóng tiền học thêm. Bà lạnh giọng: “Mẹ đang họp với ban giám đốc, phiền con gọi bố.” Gọi bố thì nghe tiếng còi xe hú vang: “Bố đang đi chuyên án. Gọi mẹ con đi.” Và thế là, tôi tự học. Có tháng, tôi sống bằng mì tôm hết hạn do bà chủ trọ thương tình cho. Làm thêm ở tiệm sách, dọn nhà theo giờ, phát tờ rơi buổi tối. Hôm thủ khoa tỉnh được công bố, tôi nhận được một tin nhắn từ hai người. Gần như cùng lúc: “Mẹ tự hào về con.” “Bố luôn tin con sẽ làm nên chuyện.” Tôi nhìn tin nhắn, chỉ thấy buồn nôn. Ngày tôi đói suýt xỉu, ai đâu? Ngày tôi đi bộ 6 cây số để nộp hồ sơ thi, ai chở? Tôi hẹn họ đến nhà người quen – chỗ tôi đang ở trọ. Trên bàn là hai bản giấy trắng in rõ ràng: Giấy cam kết chuyển nhượng tài sản. Tôi ngồi đối diện, giọng bình tĩnh đến rợn người: “Năm xưa hai người không ai giành tôi. Bây giờ, muốn làm cha mẹ của thủ khoa thì dễ thôi – ký vào đây.” “Tôi không cần yêu thương. Chỉ cần giấy tờ.” Chị gái tôi đăng ảnh ở Đà Lạt, caption: “Cảm ơn mẹ cho con chuyến đi xả stress trước kỳ thi.” Em trai thì đăng ảnh đang uống sinh tố, bố đứng cười sau lưng, caption: “Bố bảo nghỉ ngơi tốt mới học tốt.” Tôi nhìn ảnh, cười lạnh. Họ không bận – chỉ là không rảnh cho tôi. Kỳ thi đại học gần tới, lớp trưởng hỏi: “Thảo, bạn đóng lệ phí chưa? Hôm nay là hạn cuối.” Tôi bảo: “Ừ, chiều mình đóng.” Chiều đó, tôi làm ca tối ở tiệm bánh ngọt. Tay bỏng vì dầu văng, vẫn cố lau sàn sạch như gương. Tôi không cần ai thương. Tôi chỉ cần đỗ.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem934
Số chương10
Thể loạiVả Mặt, HE, Hiện Đại, Gia Đình, Gương Vỡ Không Lành

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 14/8/2025610
Chương 2Chương 24/8/20251370
Chương 3Chương 34/8/20251320
Chương 4Chương 44/8/20251100
Chương 5Chương 54/8/20251020
Chương 6Chương 64/8/2025970
Chương 7Chương 74/8/2025860
Chương 8Chương 84/8/2025760
Chương 9Chương 94/8/2025750
Chương 10Chương 104/8/2025580
Thủ Khoa Không Có Nhà Để Về

Thủ Khoa Không Có Nhà Để Về

Thủ Khoa Không Có Nhà Để Về
934
Lượt xem
10
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
07:03 04/08/2025

Mô tả

Khi bố mẹ tôi ra tòa ly hôn, họ tranh nhau con cái như chia tài sản.

Mẹ nói muốn nuôi con cả – “Con bé hiểu chuyện, giống tôi.”

Bố chọn thằng út – “Thằng cu lanh lợi, sau nối nghiệp tôi.”

Còn tôi?

Tôi là con giữa, không ai nhắc đến.

Mãi đến khi thẩm phán hỏi:

“Còn con bé thứ hai thì sao?”

Họ nhìn nhau ngơ ngác:

“À… con Thảo…”

Sau đó, họ tranh nhau... từ chối.

“Tôi chỉ đủ sức nuôi một đứa.”

“Bệnh viện đang thiếu người, tôi không gánh nổi thêm đứa nữa.”

Tôi ngồi ở góc phòng xử, mặt không cảm xúc, chỉ nói:

“Cháu tự lo được. Miễn có tiền sinh hoạt.”

Bố tôi là đội trưởng hình sự, mẹ tôi là phó giám đốc bệnh viện.

Nhưng với tôi, họ chỉ là hai cái số điện thoại ít khi bắt máy.

Tôi từng gọi mẹ để xin đóng tiền học thêm.

Bà lạnh giọng: “Mẹ đang họp với ban giám đốc, phiền con gọi bố.”

Gọi bố thì nghe tiếng còi xe hú vang: “Bố đang đi chuyên án. Gọi mẹ con đi.”

Và thế là, tôi tự học.

Có tháng, tôi sống bằng mì tôm hết hạn do bà chủ trọ thương tình cho.

Làm thêm ở tiệm sách, dọn nhà theo giờ, phát tờ rơi buổi tối.

Hôm thủ khoa tỉnh được công bố, tôi nhận được một tin nhắn từ hai người.

Gần như cùng lúc:

“Mẹ tự hào về con.”

“Bố luôn tin con sẽ làm nên chuyện.”

Tôi nhìn tin nhắn, chỉ thấy buồn nôn.

Ngày tôi đói suýt xỉu, ai đâu?

Ngày tôi đi bộ 6 cây số để nộp hồ sơ thi, ai chở?

Tôi hẹn họ đến nhà người quen – chỗ tôi đang ở trọ.

Trên bàn là hai bản giấy trắng in rõ ràng:

Giấy cam kết chuyển nhượng tài sản.

Tôi ngồi đối diện, giọng bình tĩnh đến rợn người:

“Năm xưa hai người không ai giành tôi.

Bây giờ, muốn làm cha mẹ của thủ khoa thì dễ thôi – ký vào đây.”

“Tôi không cần yêu thương. Chỉ cần giấy tờ.”

Chị gái tôi đăng ảnh ở Đà Lạt, caption: “Cảm ơn mẹ cho con chuyến đi xả stress trước kỳ thi.”

Em trai thì đăng ảnh đang uống sinh tố, bố đứng cười sau lưng, caption: “Bố bảo nghỉ ngơi tốt mới học tốt.”

Tôi nhìn ảnh, cười lạnh.

Họ không bận – chỉ là không rảnh cho tôi.

Kỳ thi đại học gần tới, lớp trưởng hỏi:

“Thảo, bạn đóng lệ phí chưa? Hôm nay là hạn cuối.”

Tôi bảo: “Ừ, chiều mình đóng.”

Chiều đó, tôi làm ca tối ở tiệm bánh ngọt.

Tay bỏng vì dầu văng, vẫn cố lau sàn sạch như gương.

Tôi không cần ai thương.

Tôi chỉ cần đỗ.