Thông tin truyện: Tình Yêu Bọc Giữa Lợi Lộc
Tiêu đềTình Yêu Bọc Giữa Lợi Lộc
Mô tảTrước kỳ thi đại học, khi Trình Phong nói muốn tôi nghỉ học đi làm để nuôi anh ta học đại học.   Tôi không hề do dự, buột miệng nói ngay: "Tuyệt đối không được."   Anh ta lập tức bắt đầu phân tích tình hình với tôi.   "Mẹ anh mấy năm nay bệnh thấp khớp ngày càng nặng hơn, cần có người chăm sóc, hơn nữa mỗi năm học đại học của anh ít nhất cũng phải mất ba vạn."   Tôi đáp ngay: "Vậy thì người nên nghỉ học đi làm là anh mới đúng."   Lời nói thẳng thừng của tôi khiến mặt anh ta đỏ bừng.   Tôi không định giữ thể diện cho anh ta: "Thành tích bây giờ của anh là tôi kèm cặp mới được như vậy, thế mà người có thành tích tốt hơn lại phải bỏ học à?"   Trình Phong tính tình thẳng thắn, không thuyết phục được tôi, thì mẹ anh ta bắt đầu dùng "con dao mềm mại".   Tôi tan học buổi tối trở về nhà, liền thấy mẹ Trình ngồi trong nhà chính, nước mắt lưng tròng.   "Thân già này của dì không còn dùng được nữa rồi.   "Thắng Nam, dì không muốn làm gánh nặng cho cháu, chi bằng dì chết đi cho xong.   "Dì nuôi cháu khôn lớn, cũng chẳng mong cháu báo đáp. Chỉ mong sau này nếu rảnh rỗi, nhớ thắp cho dì nén nhang."   Tôi an ủi bà ấy: "Dì Trình, đừng bi quan như vậy.   "Anh Phong nếu đỗ đại học thì có thể xin vay vốn sinh viên, tranh thủ thời gian rảnh đi làm thêm để kiếm tiền ăn học. Nếu dì không thể tự lo sinh hoạt, anh ấy cũng có thể xin ký túc xá một người để đưa dì lên ở cùng. Còn cháu cũng có thể tranh thủ kỳ nghỉ đi làm, giúp dì trang trải tiền thuốc men."   Nói thế nào cũng không đi vào trọng tâm, mẹ Trình không vòng vo nữa, nói thẳng:   "Cháu và A Phong là bạn trai bạn gái, sau này rồi cũng thành vợ chồng. Sao cháu không thể làm một người phụ nữ hiền lành, lo cho gia đình, để nó yên tâm học hành? Sau này nó thành đạt, cháu chẳng phải cũng được hưởng phúc hay sao?"   Tôi đáp dứt khoát:   "Ngày trước, bố cháu cũng từng nói với mẹ cháu như vậy. Nhưng đến khi ông ấy học xong, thấy được thế giới ngoài kia, liền quay lại chê bai mẹ cháu."   Mắt tôi tối sầm lại, giọng nói rành rọt:   "Trước khi mất, mẹ cháu đã nói với cháu một câu cuối cùng:   ‘Thay vì nâng cánh cho người ta bay cao, chi bằng tự mình kiếm lấy vạn lượng vàng.’"
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem14,063
Số chương16
Thể loạiNgôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Đoản Văn, Gia Đình

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 112/4/20258570
Chương 222/4/20252840
Chương 332/4/20258600
Chương 442/4/20251270
Chương 552/4/20258870
Chương 662/4/20257390
Chương 772/4/20257870
Chương 882/4/20257990
Chương 992/4/20259260
Chương 10102/4/20259090
Chương 11112/4/20257840
Chương 12122/4/20255040
Chương 13132/4/20258950
Chương 14142/4/20258940
Chương 15152/4/20258490
Chương 1616.end2/4/20259630
Tình Yêu Bọc Giữa Lợi Lộc

Tình Yêu Bọc Giữa Lợi Lộc

Tình Yêu Bọc Giữa Lợi Lộc
14063
Lượt xem
16
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:29 02/04/2025

Mô tả

Trước kỳ thi đại học, khi Trình Phong nói muốn tôi nghỉ học đi làm để nuôi anh ta học đại học.

Tôi không hề do dự, buột miệng nói ngay: "Tuyệt đối không được."

Anh ta lập tức bắt đầu phân tích tình hình với tôi.

"Mẹ anh mấy năm nay bệnh thấp khớp ngày càng nặng hơn, cần có người chăm sóc, hơn nữa mỗi năm học đại học của anh ít nhất cũng phải mất ba vạn."

Tôi đáp ngay: "Vậy thì người nên nghỉ học đi làm là anh mới đúng."

Lời nói thẳng thừng của tôi khiến mặt anh ta đỏ bừng.

Tôi không định giữ thể diện cho anh ta: "Thành tích bây giờ của anh là tôi kèm cặp mới được như vậy, thế mà người có thành tích tốt hơn lại phải bỏ học à?"

Trình Phong tính tình thẳng thắn, không thuyết phục được tôi, thì mẹ anh ta bắt đầu dùng "con dao mềm mại".

Tôi tan học buổi tối trở về nhà, liền thấy mẹ Trình ngồi trong nhà chính, nước mắt lưng tròng.

"Thân già này của dì không còn dùng được nữa rồi.

"Thắng Nam, dì không muốn làm gánh nặng cho cháu, chi bằng dì chết đi cho xong.

"Dì nuôi cháu khôn lớn, cũng chẳng mong cháu báo đáp. Chỉ mong sau này nếu rảnh rỗi, nhớ thắp cho dì nén nhang."

Tôi an ủi bà ấy: "Dì Trình, đừng bi quan như vậy.

"Anh Phong nếu đỗ đại học thì có thể xin vay vốn sinh viên, tranh thủ thời gian rảnh đi làm thêm để kiếm tiền ăn học. Nếu dì không thể tự lo sinh hoạt, anh ấy cũng có thể xin ký túc xá một người để đưa dì lên ở cùng. Còn cháu cũng có thể tranh thủ kỳ nghỉ đi làm, giúp dì trang trải tiền thuốc men."

Nói thế nào cũng không đi vào trọng tâm, mẹ Trình không vòng vo nữa, nói thẳng:

"Cháu và A Phong là bạn trai bạn gái, sau này rồi cũng thành vợ chồng. Sao cháu không thể làm một người phụ nữ hiền lành, lo cho gia đình, để nó yên tâm học hành? Sau này nó thành đạt, cháu chẳng phải cũng được hưởng phúc hay sao?"

Tôi đáp dứt khoát:

"Ngày trước, bố cháu cũng từng nói với mẹ cháu như vậy. Nhưng đến khi ông ấy học xong, thấy được thế giới ngoài kia, liền quay lại chê bai mẹ cháu."

Mắt tôi tối sầm lại, giọng nói rành rọt:

"Trước khi mất, mẹ cháu đã nói với cháu một câu cuối cùng:

‘Thay vì nâng cánh cho người ta bay cao, chi bằng tự mình kiếm lấy vạn lượng vàng.’"