Tiêu đề | TÔI NHƯỜNG VỊ TRÍ CON DÂU CHO CHỊ, DẪN CON GÁI CÙNG DI SẢN SỐNG AN NHÀN |
---|---|
Mô tả | Còn đúng một tháng nữa là đến sinh nhật tuổi 35 của tôi, thì nhận được giấy báo thừa kế — di sản 5 triệu tệ từ bố mẹ để lại. Tôi vui đến mức tay run run, quay đầu định chia sẻ tin này với chồng. Nhưng chưa kịp mở miệng, anh ta ngẩng lên, tay vẫn đang mở hộp cơm, giọng lạnh băng: “Thật ra, em làm anh mất mặt lắm.” Nụ cười chưa kịp nở trọn trên môi tôi đông cứng lại. Sự nghi hoặc dâng trào, còn anh ta thì thản nhiên buông lời như phán xử: “Em nấu ăn cũng được, nhưng so với chị dâu thì thua xa. Em y hệt mấy bà nội trợ lắm chuyện, phiền phức không để đâu cho hết.” Từng chữ nhẹ bẫng, mà sắc bén như dao. Nhưng anh ta vẫn tiếp tục: “Chăm sóc anh với con thì không tệ, nhưng giáo dục thì kém. Chị dâu khác hẳn, vừa tâm lý vừa giỏi. Con học hành chẳng ra gì, em lại cứ khắt khe, chẳng trách càng ngày càng xa lánh.” Tôi bỗng hiểu ra. Thì ra, anh ta vẫn chưa nuốt trôi chuyện lần trước — khi tôi nổi giận vì chị dâu ngang nhiên mang di vật của mẹ tôi đi họp phụ huynh thay tôi. Chỉ vài lời, mà moi sạch sức lực trong tôi. Cảm giác hứng khởi phút trước hóa thành một hố băng lạnh ngắt. |
Trạng thái | Hoàn thành |
Tác giả | Đọc Xíu - Admin |
Lượt xem | 951 |
Số chương | 5 |
Thể loại | Đô Thị, Nữ Cường, Vả Mặt, Hiện Đại, Trả Thù, Gia Đình |
Danh sách chương
STT | Tiêu đề | Ngày đăng | Lượt xem | Bình luận |
---|---|---|---|---|
Chương 1 | 1 | 28/9/2025 | 161 | 0 |
Chương 2 | 2 | 28/9/2025 | 174 | 0 |
Chương 3 | 3 | 28/9/2025 | 154 | 0 |
Chương 4 | 4 | 28/9/2025 | 200 | 0 |
Chương 5 | 5 | 28/9/2025 | 263 | 0 |

TÔI NHƯỜNG VỊ TRÍ CON DÂU CHO CHỊ, DẪN CON GÁI CÙNG DI SẢN SỐNG AN NHÀN
Mô tả
Còn đúng một tháng nữa là đến sinh nhật tuổi 35 của tôi, thì nhận được giấy báo thừa kế — di sản 5 triệu tệ từ bố mẹ để lại.
Tôi vui đến mức tay run run, quay đầu định chia sẻ tin này với chồng.
Nhưng chưa kịp mở miệng, anh ta ngẩng lên, tay vẫn đang mở hộp cơm, giọng lạnh băng:
“Thật ra, em làm anh mất mặt lắm.”
Nụ cười chưa kịp nở trọn trên môi tôi đông cứng lại.
Sự nghi hoặc dâng trào, còn anh ta thì thản nhiên buông lời như phán xử:
“Em nấu ăn cũng được, nhưng so với chị dâu thì thua xa. Em y hệt mấy bà nội trợ lắm chuyện, phiền phức không để đâu cho hết.”
Từng chữ nhẹ bẫng, mà sắc bén như dao.
Nhưng anh ta vẫn tiếp tục:
“Chăm sóc anh với con thì không tệ, nhưng giáo dục thì kém. Chị dâu khác hẳn, vừa tâm lý vừa giỏi. Con học hành chẳng ra gì, em lại cứ khắt khe, chẳng trách càng ngày càng xa lánh.”
Tôi bỗng hiểu ra.
Thì ra, anh ta vẫn chưa nuốt trôi chuyện lần trước — khi tôi nổi giận vì chị dâu ngang nhiên mang di vật của mẹ tôi đi họp phụ huynh thay tôi.
Chỉ vài lời, mà moi sạch sức lực trong tôi.
Cảm giác hứng khởi phút trước hóa thành một hố băng lạnh ngắt.