Thông tin truyện: Trả thù hai kẻ vong ơn
Tiêu đềTrả thù hai kẻ vong ơn
Mô tảLúc trộm mộ, ta vô tình cứu được một vị quý nữ bị chôn theo. Nàng quay đầu liền để mắt đến phu quân của ta, cam nguyện làm thiếp. Thế nhưng phu quân ta, Liễu Thanh Viên lại không đồng ý: "Tiếc thay thân ngọc mình vàng, sao có thể làm thiếp?" "Ngược lại là nàng, xuất thân đạo tặc, làm chính thê quả thực chẳng ra thể thống gì." Thấy ta trầm mặc, hắn móc ra một bọc bạc vụn. "Ân tình ngày trước coi như ta đã trả xong, chúng ta đến đây là chấm dứt, xin lỗi..." "Cứ xem như hai ta chưa từng gặp nhau đi." Ba tháng sau, Liễu Thanh Viên mười dặm hồng trang đón tân nương về phủ. Thế nhưng ngay trong đêm tân hôn, hai người lại bỗng dưng mất tích, trở thành một vụ án bí ẩn. … Giữa ngôi mộ hoang nơi ngoại ô, ta khép lại nắp quan tài đá nặng trịch, rồi đào từng xẻng từng xẻng đất phủ lên. "Hai vị, xin lỗi..." "Cứ xem như ta chưa từng cứu các ngươi đi!" (...)
Trạng tháiĐang ra
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem1,462
Số chương3
Thể loạiNgôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, Ngược, Trả Thù

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 12/4/20252690
Chương 2Chương 22/4/20254900
Chương 3Chương 32/4/20257220
Trả thù hai kẻ vong ơn

Trả thù hai kẻ vong ơn

Trả thù hai kẻ vong ơn
1462
Lượt xem
3
Chương
Trạng tháiĐang ra
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:30 02/04/2025

Mô tả

Lúc trộm mộ, ta vô tình cứu được một vị quý nữ bị chôn theo.

Nàng quay đầu liền để mắt đến phu quân của ta, cam nguyện làm thiếp.

Thế nhưng phu quân ta, Liễu Thanh Viên lại không đồng ý:

"Tiếc thay thân ngọc mình vàng, sao có thể làm thiếp?"

"Ngược lại là nàng, xuất thân đạo tặc, làm chính thê quả thực chẳng ra thể thống gì."

Thấy ta trầm mặc, hắn móc ra một bọc bạc vụn.

"Ân tình ngày trước coi như ta đã trả xong, chúng ta đến đây là chấm dứt, xin lỗi..."

"Cứ xem như hai ta chưa từng gặp nhau đi."

Ba tháng sau, Liễu Thanh Viên mười dặm hồng trang đón tân nương về phủ.

Thế nhưng ngay trong đêm tân hôn, hai người lại bỗng dưng mất tích, trở thành một vụ án bí ẩn.

Giữa ngôi mộ hoang nơi ngoại ô, ta khép lại nắp quan tài đá nặng trịch, rồi đào từng xẻng từng xẻng đất phủ lên.

"Hai vị, xin lỗi..."

"Cứ xem như ta chưa từng cứu các ngươi đi!"

(...)