Thông tin truyện: TỪ HOA LỆ
Tiêu đềTỪ HOA LỆ
Mô tảCha ta trúng khoa bảng, đỗ vị Thám Hoa, được triệu vào cung dự yến.   Trước khi đi, người còn mỉm cười bảo với nương, sẽ mang về đóa linh tiêu hoa mà nương yêu thích nhất.   Đêm ấy, nương vẫn ngồi trước cửa, ngẩn ngơ chờ đợi.   Những kẻ dự yến đều đã trở về, chỉ riêng chẳng thấy bóng dáng cha.   Nương chờ từ đêm tối đến khi hừng đông, rốt cuộc cũng thấy cha trở về.   Y phục người hơi tán loạn, sắc mặt tái nhợt, song đôi môi lại đỏ như thoa son phấn.   “Phu quân, sao giờ mới về?”   “Đừng chạm vào ta.”   Chẳng rõ vì cớ gì, cha – vốn dịu dàng như nước – lại bất ngờ đẩy nương ra.   Nương cả đêm chưa chợp mắt, chân đứng chẳng vững, loạng choạng muốn ngã xuống.   Cha theo bản năng vươn tay, nhưng chỉ dừng lại khi còn cách nương một tấc.   Người trơ mắt nhìn nương ngã nhào xuống đất.   “Phu quân.”   Nương gọi khẽ một tiếng, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn cha.   Nhưng cha lại chau mày, ánh nhìn lạnh lùng, vẻ chán ghét xen lẫn khó chịu.   “Hôm qua trong cung yến, ta cùng Đan Vân công chúa vừa gặp đã như ý tương giao. Chẳng bao lâu sẽ dâng tấu xin thánh thượng ban hôn.”   “Còn ngươi—” cha thoáng dừng, nét mặt lướt qua chút mông lung, nhưng ngay tức khắc bị lạnh lùng thay thế.   “Nếu chịu an phận thủ thường, hầu hạ công chúa cho tốt, ta có thể nể tình xưa mà để ngươi ở lại phủ.”   Nói dứt lời, cha xoay lưng rời đi, chẳng hề ngoái lại.   Chỉ còn nương một mình, mờ mịt bàng hoàng.   Nàng mãi chẳng hiểu, vì sao chỉ sau một đêm, cha lại trở nên lạnh lẽo xa lạ đến thế.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem7,019
Số chương6
Thể loạiCổ Đại, Linh Dị, Gia Đình, Thức Tỉnh Nhân Vật

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 116/10/20253970
Chương 226/10/20251,2390
Chương 336/10/20251,0990
Chương 446/10/20251,1790
Chương 556/10/20251,3870
Chương 66 - HOÀN6/10/20251,7180
TỪ HOA LỆ

TỪ HOA LỆ

TỪ HOA LỆ
7019
Lượt xem
6
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
03:00 06/10/2025

Mô tả

Cha ta trúng khoa bảng, đỗ vị Thám Hoa, được triệu vào cung dự yến.

Trước khi đi, người còn mỉm cười bảo với nương, sẽ mang về đóa linh tiêu hoa mà nương yêu thích nhất.

Đêm ấy, nương vẫn ngồi trước cửa, ngẩn ngơ chờ đợi.

Những kẻ dự yến đều đã trở về, chỉ riêng chẳng thấy bóng dáng cha.

Nương chờ từ đêm tối đến khi hừng đông, rốt cuộc cũng thấy cha trở về.

Y phục người hơi tán loạn, sắc mặt tái nhợt, song đôi môi lại đỏ như thoa son phấn.

“Phu quân, sao giờ mới về?”

“Đừng chạm vào ta.”

Chẳng rõ vì cớ gì, cha – vốn dịu dàng như nước – lại bất ngờ đẩy nương ra.

Nương cả đêm chưa chợp mắt, chân đứng chẳng vững, loạng choạng muốn ngã xuống.

Cha theo bản năng vươn tay, nhưng chỉ dừng lại khi còn cách nương một tấc.

Người trơ mắt nhìn nương ngã nhào xuống đất.

“Phu quân.”

Nương gọi khẽ một tiếng, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn cha.

Nhưng cha lại chau mày, ánh nhìn lạnh lùng, vẻ chán ghét xen lẫn khó chịu.

“Hôm qua trong cung yến, ta cùng Đan Vân công chúa vừa gặp đã như ý tương giao. Chẳng bao lâu sẽ dâng tấu xin thánh thượng ban hôn.”

“Còn ngươi—” cha thoáng dừng, nét mặt lướt qua chút mông lung, nhưng ngay tức khắc bị lạnh lùng thay thế.

“Nếu chịu an phận thủ thường, hầu hạ công chúa cho tốt, ta có thể nể tình xưa mà để ngươi ở lại phủ.”

Nói dứt lời, cha xoay lưng rời đi, chẳng hề ngoái lại.

Chỉ còn nương một mình, mờ mịt bàng hoàng.

Nàng mãi chẳng hiểu, vì sao chỉ sau một đêm, cha lại trở nên lạnh lẽo xa lạ đến thế.