Thông tin truyện: Tưởng Đại Nương
Tiêu đềTưởng Đại Nương
Mô tảPhụ thân ta ở rể trong nhà người ta.   Còn ta chỉ là đứa con riêng của ông bên ngoài.   Năm ta tròn năm tuổi, phụ thân dẫn mẫu thân bỏ trốn, để lại ta bơ vơ một mình.   Khi đói, ta từng nhai rơm khô trên mái nhà, từng húp nước canh loãng từ thùng chứa thức ăn thừa.   Có lần, khi ta bị lũ trẻ ăn mày đánh đến gần đất xa trời, một người đàn bà ở chợ—bà ấy nổi danh là mụ đồ tể—xuất hiện tựa như thần linh giáng thế.   Bà ấy là chính thê của phụ thân ta, bà không có con cái.   Người đời thường chỉ vào bà, mắng nhiếc rằng “mụ cọp cái cô độc,” cuộc sống của bà cũng chẳng hề dễ dàng.   Ta theo bà học nghề mổ lợn, bán thịt, trải qua bao phen khói lửa chiến tranh, cuối cùng cũng khổ tận cam lai.   Ta trở thành một nữ ngự y được Hoàng đế ban danh, còn bà thì hưởng niềm vui con cháu quây quần bên gối.   Lúc ấy, phụ thân ta bỗng dưng xuất hiện, nói muốn bù đắp cho ta, lại còn đòi nối lại tình xưa với bà.   Ta chỉ cười lạnh, đưa ra văn thư đoạn tuyệt quan hệ, còn bà thì rút dao mổ lợn, đuổi phụ thân ta chạy qua năm dãy phố dài. ...
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem72,824
Số chương15
Thể loạiCổ Đại, Nữ Cường, HE, Gia Đình, Chữa Lành, Điền Văn

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 12/4/20251980
Chương 2Chương 22/4/20253420
Chương 3Chương 32/4/20252430
Chương 4Chương 42/4/20253690
Chương 5Chương 52/4/20253790
Chương 6Chương 62/4/20251780
Chương 7Chương 72/4/202540
Chương 8Chương 82/4/20258700
Chương 9Chương 92/4/20254230
Chương 10Chương 102/4/20251260
Chương 11Chương 112/4/20259720
Chương 12Chương 122/4/20258470
Chương 13Chương 132/4/20259360
Chương 14Chương 142/4/202550
Chương 15Chương 152/4/20259320
Tưởng Đại Nương

Tưởng Đại Nương

Tưởng Đại Nương
72824
Lượt xem
15
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
11:52 03/10/2025

Mô tả

Phụ thân ta ở rể trong nhà người ta.

Còn ta chỉ là đứa con riêng của ông bên ngoài.

Năm ta tròn năm tuổi, phụ thân dẫn mẫu thân bỏ trốn, để lại ta bơ vơ một mình.

Khi đói, ta từng nhai rơm khô trên mái nhà, từng húp nước canh loãng từ thùng chứa thức ăn thừa.

Có lần, khi ta bị lũ trẻ ăn mày đánh đến gần đất xa trời, một người đàn bà ở chợ—bà ấy nổi danh là mụ đồ tể—xuất hiện tựa như thần linh giáng thế.

Bà ấy là chính thê của phụ thân ta, bà không có con cái.

Người đời thường chỉ vào bà, mắng nhiếc rằng “mụ cọp cái cô độc,” cuộc sống của bà cũng chẳng hề dễ dàng.

Ta theo bà học nghề mổ lợn, bán thịt, trải qua bao phen khói lửa chiến tranh, cuối cùng cũng khổ tận cam lai.

Ta trở thành một nữ ngự y được Hoàng đế ban danh, còn bà thì hưởng niềm vui con cháu quây quần bên gối.

Lúc ấy, phụ thân ta bỗng dưng xuất hiện, nói muốn bù đắp cho ta, lại còn đòi nối lại tình xưa với bà.

Ta chỉ cười lạnh, đưa ra văn thư đoạn tuyệt quan hệ, còn bà thì rút dao mổ lợn, đuổi phụ thân ta chạy qua năm dãy phố dài.

...