Thông tin truyện: TƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI)
Tiêu đềTƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI)
Mô tả(Văn án) Mẹ tôi ch//ết vào ngày đám cưới của bố tôi và người vợ mới.  Một năm sau, tại lễ đầy tháng của con trai bố tôi, Bà ngoại đã lật bàn tiệc, ném chiếc bánh kem vào bố tôi, mẹ kế và đứa em trai.  Kem trét đầy mũi và miệng em trai, khiến em khóc đến ngh//ẹt th//ở.  Trong lúc người lớn cãi vã, tôi bị đ//ẩy ng//ã, cánh tay bị mảnh sứ v//ỡ c//ứa vào, m//áu chảy khắp nơi.  Sau khi cả nhà đến bệnh viện, bác sĩ đã báo cảnh sát.  Chỉ vì khi y tá băng bó vết thương cho tôi, họ phát hiện toàn thân tôi đầy những vết thương do bị b//ạo h//ành. 1 Khi mẹ tôi ch//ết, tôi mới ba tuổi, chẳng hiểu thế nào là cái ch//ết.  Chỉ cảm thấy thế giới trở nên yên tĩnh.  Cuối cùng không ai còn càu nhàu và khóc lóc suốt ngày bên tai tôi nữa.  Mẹ tôi ch//ết do uống thuốc ngủ, nhưng không phải là ch//ết trong giấc mơ yên bình.  Mẹ bị đưa đến bệnh viện rửa ruột, nôn mửa dữ dội, mọi thứ trở nên hỗn loạn, cuối cùng vẫn ch//ết.  Bác sĩ nói với bà ngoại tôi rằng bệnh nhân hoàn toàn không có ý thức muốn sống.  May mà mẹ đã ch//ết.  Đó không phải là suy nghĩ của tôi, mà là lời bàn tán từ phía họ hàng bên bố tôi.  Đặc biệt là bà nội, người trọng nam khinh nữ.  Khi bà ngoại dẫn tôi đến đòi công lý, khắp cầu thang phòng khách dán đầy chữ hỷ, trông rất vui vẻ.  Bà nội lấy ngón tay chỉ vào trán tôi, đ//ẩy tôi một cái. "Cút đi cút đi, biết nhà tao tổ chức đám cưới, lại đến gây chuyện xui xẻo à." "Con gái mày t//ự s/át, liên quan gì đến con trai tao, tao còn muốn nói là cháu gái mày kh//ắc ch//ết mẹ nó đấy!" "Mang theo con nhóc tai họa này cút mau!"  Bố tôi và mẹ kế đi hưởng tuần trăng mật, bà ngoại tôi không đòi được công lý.  Về nhà, bà mệt mỏi nói với tôi, "Tưởng Gia, mẹ con ch//ết rồi, sao con không khóc?"  Khóc ư? Từ khi sinh ra, tôi rất ít khi khóc, cũng không biết nói.  Bác sĩ chẩn đoán tôi bị tự kỷ. Thực ra, tôi không phải không có phản ứng với thế giới này, mà thế giới này đối với tôi, thực sự quá ồn ào.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem19,978
Số chương22
Thể loạiNgôn Tình, Đô Thị, Gia Đấu, Nữ Cường, Vả Mặt, Hiện Đại, Học Đường, Trả Thù, Chữa Lành, Phương Đông

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 112/4/20257090
Chương 222/4/20256820
Chương 332/4/2025930
Chương 442/4/2025280
Chương 552/4/202530
Chương 662/4/2025130
Chương 772/4/20254430
Chương 882/4/20254190
Chương 992/4/20257440
Chương 10102/4/20257960
Chương 11112/4/20257300
Chương 12122/4/20254610
Chương 13132/4/20258680
Chương 14142/4/20256750
Chương 15152/4/20256230
Chương 16162/4/20254150
Chương 17172/4/20255230
Chương 18182/4/20256140
Chương 19192/4/20256170
Chương 20202/4/2025120
Chương 21212/4/20257060
Chương 22222/4/20251120
TƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI)

TƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI)

TƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI)
19978
Lượt xem
22
Chương

Mô tả

(Văn án)

Mẹ tôi ch//ết vào ngày đám cưới của bố tôi và người vợ mới. 

Một năm sau, tại lễ đầy tháng của con trai bố tôi, Bà ngoại đã lật bàn tiệc, ném chiếc bánh kem vào bố tôi, mẹ kế và đứa em trai. 

Kem trét đầy mũi và miệng em trai, khiến em khóc đến ngh//ẹt th//ở. 

Trong lúc người lớn cãi vã, tôi bị đ//ẩy ng//ã, cánh tay bị mảnh sứ v//ỡ c//ứa vào, m//áu chảy khắp nơi. 

Sau khi cả nhà đến bệnh viện, bác sĩ đã báo cảnh sát. 

Chỉ vì khi y tá băng bó vết thương cho tôi, họ phát hiện toàn thân tôi đầy những vết thương do bị b//ạo h//ành.

1

Khi mẹ tôi ch//ết, tôi mới ba tuổi, chẳng hiểu thế nào là cái ch//ết. 

Chỉ cảm thấy thế giới trở nên yên tĩnh. 

Cuối cùng không ai còn càu nhàu và khóc lóc suốt ngày bên tai tôi nữa. 

Mẹ tôi ch//ết do uống thuốc ngủ, nhưng không phải là ch//ết trong giấc mơ yên bình. 

Mẹ bị đưa đến bệnh viện rửa ruột, nôn mửa dữ dội, mọi thứ trở nên hỗn loạn, cuối cùng vẫn ch//ết. 

Bác sĩ nói với bà ngoại tôi rằng bệnh nhân hoàn toàn không có ý thức muốn sống. 

May mà mẹ đã ch//ết. 

Đó không phải là suy nghĩ của tôi, mà là lời bàn tán từ phía họ hàng bên bố tôi. 

Đặc biệt là bà nội, người trọng nam khinh nữ. 

Khi bà ngoại dẫn tôi đến đòi công lý, khắp cầu thang phòng khách dán đầy chữ hỷ, trông rất vui vẻ. 

Bà nội lấy ngón tay chỉ vào trán tôi, đ//ẩy tôi một cái. "Cút đi cút đi, biết nhà tao tổ chức đám cưới, lại đến gây chuyện xui xẻo à." "Con gái mày t//ự s/át, liên quan gì đến con trai tao, tao còn muốn nói là cháu gái mày kh//ắc ch//ết mẹ nó đấy!" "Mang theo con nhóc tai họa này cút mau!" 

Bố tôi và mẹ kế đi hưởng tuần trăng mật, bà ngoại tôi không đòi được công lý. 

Về nhà, bà mệt mỏi nói với tôi, "Tưởng Gia, mẹ con ch//ết rồi, sao con không khóc?" 

Khóc ư? Từ khi sinh ra, tôi rất ít khi khóc, cũng không biết nói. 

Bác sĩ chẩn đoán tôi bị tự kỷ. Thực ra, tôi không phải không có phản ứng với thế giới này, mà thế giới này đối với tôi, thực sự quá ồn ào.