Thông tin truyện: TUYẾT KIẾN BỒ ĐỀ
Tiêu đềTUYẾT KIẾN BỒ ĐỀ
Mô tảNgày ta chết, lại chính là ngày đại hỉ của vị hôn phu.   Trong ngôi miếu hoang nơi ngoại thành, ta bảy khiếu đổ máu, phủ phục trên đệm cỏ, rơi lệ trước tượng Quan Âm đã phủ bụi từ lâu.   "Tín nữ đời này, chưa từng thẹn với trời đất, cớ sao lại lâm vào cảnh người người phản bội, thân thích đoạn tình?"   Quan Âm chẳng đáp lời, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt từ bi.   Ngoài cửa vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập, là ai mang theo cả khí lạnh rét buốt đang tiến về phía ta?   Đôi mắt ta khi ấy đã chẳng còn nhìn thấy gì, chỉ vô vọng trông về hướng ấy, giọng khàn khàn van nài:   "Không biết ngươi là ai, nhưng xin hãy thu liệm cho ta. Kiếp sau, ta nhất định báo đáp."   Người ấy run rẩy ôm lấy ta vào lòng, một giọt lệ nóng hổi rơi xuống giữa trán ta.   Đêm tuyết đầu mùa, trời rét thấu xương.   Tôn nữ nhỏ nhất của phủ Trung Dũng hầu, ngọc quý châu trân, chết nơi hoang dã, tuổi vừa tròn mười sáu.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem11,009
Số chương11
Thể loạiNgôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Ngược Nữ, Trả Thù, Chữa Lành

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 114/8/20255260
Chương 224/8/20251,0680
Chương 334/8/20251,1060
Chương 444/8/20251,1390
Chương 554/8/20251,0570
Chương 664/8/20251,0670
Chương 774/8/20259700
Chương 884/8/20259900
Chương 994/8/20251,0460
Chương 10104/8/20259700
Chương 11114/8/20251,0710
TUYẾT KIẾN BỒ ĐỀ

TUYẾT KIẾN BỒ ĐỀ

TUYẾT KIẾN BỒ ĐỀ
11009
Lượt xem
11
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
06:28 04/08/2025

Mô tả

Ngày ta chết, lại chính là ngày đại hỉ của vị hôn phu.

Trong ngôi miếu hoang nơi ngoại thành, ta bảy khiếu đổ máu, phủ phục trên đệm cỏ, rơi lệ trước tượng Quan Âm đã phủ bụi từ lâu.

"Tín nữ đời này, chưa từng thẹn với trời đất, cớ sao lại lâm vào cảnh người người phản bội, thân thích đoạn tình?"

Quan Âm chẳng đáp lời, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt từ bi.

Ngoài cửa vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập, là ai mang theo cả khí lạnh rét buốt đang tiến về phía ta?

Đôi mắt ta khi ấy đã chẳng còn nhìn thấy gì, chỉ vô vọng trông về hướng ấy, giọng khàn khàn van nài:

"Không biết ngươi là ai, nhưng xin hãy thu liệm cho ta. Kiếp sau, ta nhất định báo đáp."

Người ấy run rẩy ôm lấy ta vào lòng, một giọt lệ nóng hổi rơi xuống giữa trán ta.

Đêm tuyết đầu mùa, trời rét thấu xương.

Tôn nữ nhỏ nhất của phủ Trung Dũng hầu, ngọc quý châu trân, chết nơi hoang dã, tuổi vừa tròn mười sáu.