Thông tin truyện: VÌ KHÔNG MỜI MẸ ĂN KHOAI TÂY CHIÊN, TÔI BỊ ĐUỔI RA KHỎI NHÀ
Tiêu đềVÌ KHÔNG MỜI MẸ ĂN KHOAI TÂY CHIÊN, TÔI BỊ ĐUỔI RA KHỎI NHÀ
Mô tảHôm thi đại học kết thúc, dì mang theo McDonald's đến thăm tôi.   Tôi đang đói nên vừa thấy liền chộp lấy khoai tây chiên ăn ngay.   Mẹ tôi lập tức sa sầm mặt.   Bởi từ nhỏ bà đã dạy tôi rằng: miếng đầu tiên của bất kỳ món ăn nào cũng phải dành cho cha mẹ.   Tôi còn chưa kịp phản ứng, bà đã đẩy tôi ra khỏi cửa.   “Coi lời tao nói như gió thoảng qua tai, trong mắt mày còn coi tao là mẹ nữa không?!”   “Nuôi mày mười tám năm, hóa ra nuôi phải một đứa lòng lang dạ sói. Sau này mà tao còn nhận mày là con, thì tao chính là con của mày!”   Tôi còn chưa kịp nuốt miếng khoai trong miệng, cánh cửa đã bị đóng sầm lại.   Một tiếng "rầm" vang lên, như có người vừa tát thẳng vào mặt tôi vậy.   Tôi hoảng hốt, một nỗi bất an và sợ hãi mãnh liệt trào dâng.   “Mẹ ơi, cho con vào đi…”   “Con sai rồi, là lỗi của con…”   Tôi nghẹn ngào đập cửa, không ngừng xin lỗi.   Cửa cách âm không tốt, tôi có thể nghe thấy tiếng dì tôi đang giúp tôi nói đỡ:   “Chị dâu à, Tiểu Tĩnh đâu có cố ý đâu, cho con bé vào nhà rồi nói tiếp đi.”   “Chẳng có gì để nói cả!” Giọng mẹ tôi lạnh như băng. “Bao nhiêu năm nay tôi vì nó, vì cái nhà này mà hi sinh bao nhiêu? Kết quả nó trả ơn tôi như vậy đấy!”   “Chuyện này cũng đâu phải to tát gì, chị dâu bớt giận đi mà…”   “Không to tát?” Giọng mẹ tôi đột nhiên cao vút lên. “Đến một miếng khoai tây chiên còn không biết nhường mẹ, sau này già rồi còn trông mong nó nuôi mình à?”   “Đây cũng đâu phải lần đầu tôi phạt nó vì chuyện này, chó còn nhớ lâu hơn nó đấy!”   Tôi dựa vào cánh cửa, nước mắt lặng lẽ dâng lên trong mắt.   Đây không phải lần đầu mẹ nhốt tôi ngoài cửa.   Năm tôi bảy tuổi, giữa mùa đông, mẹ cãi nhau to với ba, đập nồi đập chén loạn xạ.   Ba giận dữ bỏ ra khỏi nhà.   Tôi rụt rè nói với mẹ: “Mình đi tìm ba về đi mẹ, ngoài trời lạnh lắm…”   Mẹ lập tức nổi điên.   “Cô chỉ biết thương cha cô đúng không? Vậy thì cút theo ông ta luôn đi! Đừng nhận tôi là mẹ nữa!”   Bà túm lấy cổ áo tôi kéo ra ngoài, đẩy mạnh tôi ra cửa rồi đóng sầm cửa lại.   Tôi khóc đến mức gào lên, mẹ vẫn làm ngơ.   Mãi đến khi tôi mặc đồ ngủ mỏng tang, sắp ngất vì lạnh, bà mới mở cửa cho tôi vào.   Từ đó, tôi không dám làm trái lời bà nữa.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem636
Số chương7
Thể loạiĐô Thị, Nữ Cường, Vả Mặt, Hiện Đại, Gia Đình, Chữa Lành

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1121/8/2025500
Chương 2221/8/2025820
Chương 3321/8/2025900
Chương 4421/8/2025680
Chương 5521/8/2025760
Chương 6621/8/2025790
Chương 7721/8/20251910
VÌ KHÔNG MỜI MẸ ĂN KHOAI TÂY CHIÊN, TÔI BỊ ĐUỔI RA KHỎI NHÀ

VÌ KHÔNG MỜI MẸ ĂN KHOAI TÂY CHIÊN, TÔI BỊ ĐUỔI RA KHỎI NHÀ

VÌ KHÔNG MỜI MẸ ĂN KHOAI TÂY CHIÊN, TÔI BỊ ĐUỔI RA KHỎI NHÀ
636
Lượt xem
7
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
07:31 21/08/2025

Mô tả

Hôm thi đại học kết thúc, dì mang theo McDonald's đến thăm tôi.

Tôi đang đói nên vừa thấy liền chộp lấy khoai tây chiên ăn ngay.

Mẹ tôi lập tức sa sầm mặt.

Bởi từ nhỏ bà đã dạy tôi rằng: miếng đầu tiên của bất kỳ món ăn nào cũng phải dành cho cha mẹ.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, bà đã đẩy tôi ra khỏi cửa.

“Coi lời tao nói như gió thoảng qua tai, trong mắt mày còn coi tao là mẹ nữa không?!”

“Nuôi mày mười tám năm, hóa ra nuôi phải một đứa lòng lang dạ sói. Sau này mà tao còn nhận mày là con, thì tao chính là con của mày!”

Tôi còn chưa kịp nuốt miếng khoai trong miệng, cánh cửa đã bị đóng sầm lại.

Một tiếng "rầm" vang lên, như có người vừa tát thẳng vào mặt tôi vậy.

Tôi hoảng hốt, một nỗi bất an và sợ hãi mãnh liệt trào dâng.

“Mẹ ơi, cho con vào đi…”

“Con sai rồi, là lỗi của con…”

Tôi nghẹn ngào đập cửa, không ngừng xin lỗi.

Cửa cách âm không tốt, tôi có thể nghe thấy tiếng dì tôi đang giúp tôi nói đỡ:

“Chị dâu à, Tiểu Tĩnh đâu có cố ý đâu, cho con bé vào nhà rồi nói tiếp đi.”

“Chẳng có gì để nói cả!” Giọng mẹ tôi lạnh như băng. “Bao nhiêu năm nay tôi vì nó, vì cái nhà này mà hi sinh bao nhiêu? Kết quả nó trả ơn tôi như vậy đấy!”

“Chuyện này cũng đâu phải to tát gì, chị dâu bớt giận đi mà…”

“Không to tát?” Giọng mẹ tôi đột nhiên cao vút lên. “Đến một miếng khoai tây chiên còn không biết nhường mẹ, sau này già rồi còn trông mong nó nuôi mình à?”

“Đây cũng đâu phải lần đầu tôi phạt nó vì chuyện này, chó còn nhớ lâu hơn nó đấy!”

Tôi dựa vào cánh cửa, nước mắt lặng lẽ dâng lên trong mắt.

Đây không phải lần đầu mẹ nhốt tôi ngoài cửa.

Năm tôi bảy tuổi, giữa mùa đông, mẹ cãi nhau to với ba, đập nồi đập chén loạn xạ.

Ba giận dữ bỏ ra khỏi nhà.

Tôi rụt rè nói với mẹ: “Mình đi tìm ba về đi mẹ, ngoài trời lạnh lắm…”

Mẹ lập tức nổi điên.

“Cô chỉ biết thương cha cô đúng không? Vậy thì cút theo ông ta luôn đi! Đừng nhận tôi là mẹ nữa!”

Bà túm lấy cổ áo tôi kéo ra ngoài, đẩy mạnh tôi ra cửa rồi đóng sầm cửa lại.

Tôi khóc đến mức gào lên, mẹ vẫn làm ngơ.

Mãi đến khi tôi mặc đồ ngủ mỏng tang, sắp ngất vì lạnh, bà mới mở cửa cho tôi vào.

Từ đó, tôi không dám làm trái lời bà nữa.