Thông tin truyện: VỢ SINH CON GÁI, TÔI BỎ THUỐC VỖ BÉO VỢ
Tiêu đềVỢ SINH CON GÁI, TÔI BỎ THUỐC VỖ BÉO VỢ
Mô tảMang thai năm tháng, vợ tôi từ một tiểu tiên nữ 97 cân, biến thành một bà béo 155 cân.   Bác sĩ bảo cô ấy phải kiểm soát cân nặng, cô ấy đói đến rơi nước mắt, khiến tôi đau lòng không chịu nổi.   Tôi ôm lấy vòng eo chẳng khác nào cái thùng nước của cô ấy, còn hôn lên gương mặt tròn trĩnh bóng dầu, tha thiết tỏ tình: “Vợ à, trong lòng anh, em mãi mãi là đẹp nhất. Dù em có thế nào, anh cũng yêu hết thảy.”   Cô ấy nghi ngờ nhìn tôi: “Thật sao?”   Tôi liền cọ cọ nửa thân dưới đang phản ứng của mình vào người cô ấy, đầy ủy khuất nói: “Em không biết anh phải nhẫn nhịn khổ sở đến mức nào đâu.”   Cô ấy tin ngay, đôi mắt bị thịt đè thành một khe nhỏ lập tức ánh lên vẻ đắc ý.   Thế là, dưới lời khuyên “ngọt ngào” của tôi, cô ấy thoải mái mở bụng mà ăn uống thỏa thích.   Đến ngày dự sinh, cân nặng của cô ấy đã đạt 181 cân.   Khi bác sĩ bước ra nói với tôi rằng mẹ con đều bình an, tôi xúc động đến nỗi mặt mũi méo xệch.   Đệt, sao con đàn bà này mạng lại lớn đến vậy!
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem374
Số chương7
Thể loạiĐô Thị, Nữ Cường, Vả Mặt, Hiện Đại, Trả Thù, Gia Đình

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1121/8/2025440
Chương 2221/8/2025590
Chương 3321/8/2025600
Chương 4421/8/2025280
Chương 5521/8/2025470
Chương 6621/8/2025480
Chương 7721/8/2025880
VỢ SINH CON GÁI, TÔI BỎ THUỐC VỖ BÉO VỢ

VỢ SINH CON GÁI, TÔI BỎ THUỐC VỖ BÉO VỢ

VỢ SINH CON GÁI, TÔI BỎ THUỐC VỖ BÉO VỢ
374
Lượt xem
7
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
07:30 21/08/2025

Mô tả

Mang thai năm tháng, vợ tôi từ một tiểu tiên nữ 97 cân, biến thành một bà béo 155 cân.

Bác sĩ bảo cô ấy phải kiểm soát cân nặng, cô ấy đói đến rơi nước mắt, khiến tôi đau lòng không chịu nổi.

Tôi ôm lấy vòng eo chẳng khác nào cái thùng nước của cô ấy, còn hôn lên gương mặt tròn trĩnh bóng dầu, tha thiết tỏ tình:

“Vợ à, trong lòng anh, em mãi mãi là đẹp nhất. Dù em có thế nào, anh cũng yêu hết thảy.”

Cô ấy nghi ngờ nhìn tôi:

“Thật sao?”

Tôi liền cọ cọ nửa thân dưới đang phản ứng của mình vào người cô ấy, đầy ủy khuất nói:

“Em không biết anh phải nhẫn nhịn khổ sở đến mức nào đâu.”

Cô ấy tin ngay, đôi mắt bị thịt đè thành một khe nhỏ lập tức ánh lên vẻ đắc ý.

Thế là, dưới lời khuyên “ngọt ngào” của tôi, cô ấy thoải mái mở bụng mà ăn uống thỏa thích.

Đến ngày dự sinh, cân nặng của cô ấy đã đạt 181 cân.

Khi bác sĩ bước ra nói với tôi rằng mẹ con đều bình an, tôi xúc động đến nỗi mặt mũi méo xệch.

Đệt, sao con đàn bà này mạng lại lớn đến vậy!