Thông tin truyện: Bản Trường Ca Dang Dở
Tiêu đềBản Trường Ca Dang Dở
Mô tảCuộc đời tôi, Đỗ Nhạc Khanh, là một bản trường ca dang dở của sự hối tiếc và những âm sai dương thác định mệnh. Giờ đây, ở cái tuổi gần đất xa trời, khi mọi giác quan dần mờ nhạt, ký ức lại hiện về rõ ràng hơn bao giờ hết, đặc biệt là cái tên ấy – Diệp Diệu Sinh. Cái tên mà chỉ cần nghe loáng thoáng, trái tim chai sạn này lại nhói lên một nỗi sầu không thể gọi tên, một nỗi đau đã đeo đẳng suốt bao nhiêu năm, chưa từng phai nhạt. Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày những người trẻ tuổi từ ban biên tập tìm đến căn nhà hẻo lánh này để phỏng vấn. Họ nhìn tôi, một ông già yếu ớt, tai không còn rõ, dễ dàng chìm vào giấc ngủ sau vài câu chuyện. Họ muốn nghe về một cuộc đời, một "kỳ di" – kỳ lạ và diệu kỳ – nhưng làm sao họ có thể hiểu hết được cái "nhất sinh" mà tôi thực sự muốn nói đến? "Kỳ Di Nhất Sinh," tôi đã nói vậy, với nụ cười nhạt nhòa của một người đã trải qua quá nhiều biến cố. "Trăm tuổi là tôi, mà Diệu Sinh, thì vừa vặn chính là một đời." Một đời gắn liền với cái tên ấy, một đời đánh đổi bằng những lựa chọn sai lầm, những lỡ làng không thể cứu vãn. Những người trẻ tuổi với đôi mắt sáng ngời không biết rằng, đằng sau câu chuyện về một "phú gia/bố y sinh hoạt" – một cuộc sống đầy biến động từ xa hoa đến giản dị – là cả một trời bão tố trong lòng tôi. Là Sở Nguyên, Tần Hân, Vệ Úc Phàm... những cái tên lướt qua đời tôi, mỗi người một vai trò, một dấu ấn, nhưng không ai có thể lấp đầy khoảng trống mà Diệp Diệu Sinh để lại. Đây là câu chuyện về một tình yêu đã từng nồng cháy nhưng lại lạc mất nhau giữa dòng đời nghiệt ngã, về những ân oán tình thù, về sự day dứt không nguôi của một trái tim chỉ biết khắc khoải gọi tên người thương. Liệu cái giá của sự hối tiếc có quá đắt khi cả một đời chỉ còn lại nỗi đau và những mảnh vỡ của một tình yêu đã định sẵn là bi kịch? Liệu độc giả có thể cùng tôi, Đỗ Nhạc Khanh, quay ngược thời gian để tìm hiểu nguyên nhân của "âm sai dương thác" đã chia cắt chúng tôi, hay chỉ có thể cùng tôi lặng lẽ chìm đắm trong một cái kết buồn, một cái kết mà ngay cả khi đã "trăm tuổi", tôi vẫn không thể nào quên?
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem17
Số chương7
Thể loạiĐam Mỹ, Đô Thị, BE, Hiện Đại, Ngược

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 113/9/202540
Chương 2Chương 213/9/202550
Chương 3Chương 313/9/202510
Chương 4Chương 413/9/202500
Chương 5Chương 513/9/202520
Chương 6Chương 613/9/202520
Chương 7Chương 713/9/202530
Bản Trường Ca Dang Dở

Bản Trường Ca Dang Dở

Bản Trường Ca Dang Dở
17
Lượt xem
7
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
17:02 13/09/2025

Mô tả

Cuộc đời tôi, Đỗ Nhạc Khanh, là một bản trường ca dang dở của sự hối tiếc và những âm sai dương thác định mệnh. Giờ đây, ở cái tuổi gần đất xa trời, khi mọi giác quan dần mờ nhạt, ký ức lại hiện về rõ ràng hơn bao giờ hết, đặc biệt là cái tên ấy – Diệp Diệu Sinh. Cái tên mà chỉ cần nghe loáng thoáng, trái tim chai sạn này lại nhói lên một nỗi sầu không thể gọi tên, một nỗi đau đã đeo đẳng suốt bao nhiêu năm, chưa từng phai nhạt.

Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày những người trẻ tuổi từ ban biên tập tìm đến căn nhà hẻo lánh này để phỏng vấn. Họ nhìn tôi, một ông già yếu ớt, tai không còn rõ, dễ dàng chìm vào giấc ngủ sau vài câu chuyện. Họ muốn nghe về một cuộc đời, một "kỳ di" – kỳ lạ và diệu kỳ – nhưng làm sao họ có thể hiểu hết được cái "nhất sinh" mà tôi thực sự muốn nói đến?

"Kỳ Di Nhất Sinh," tôi đã nói vậy, với nụ cười nhạt nhòa của một người đã trải qua quá nhiều biến cố. "Trăm tuổi là tôi, mà Diệu Sinh, thì vừa vặn chính là một đời." Một đời gắn liền với cái tên ấy, một đời đánh đổi bằng những lựa chọn sai lầm, những lỡ làng không thể cứu vãn.

Những người trẻ tuổi với đôi mắt sáng ngời không biết rằng, đằng sau câu chuyện về một "phú gia/bố y sinh hoạt" – một cuộc sống đầy biến động từ xa hoa đến giản dị – là cả một trời bão tố trong lòng tôi. Là Sở Nguyên, Tần Hân, Vệ Úc Phàm... những cái tên lướt qua đời tôi, mỗi người một vai trò, một dấu ấn, nhưng không ai có thể lấp đầy khoảng trống mà Diệp Diệu Sinh để lại.

Đây là câu chuyện về một tình yêu đã từng nồng cháy nhưng lại lạc mất nhau giữa dòng đời nghiệt ngã, về những ân oán tình thù, về sự day dứt không nguôi của một trái tim chỉ biết khắc khoải gọi tên người thương. Liệu cái giá của sự hối tiếc có quá đắt khi cả một đời chỉ còn lại nỗi đau và những mảnh vỡ của một tình yêu đã định sẵn là bi kịch? Liệu độc giả có thể cùng tôi, Đỗ Nhạc Khanh, quay ngược thời gian để tìm hiểu nguyên nhân của "âm sai dương thác" đã chia cắt chúng tôi, hay chỉ có thể cùng tôi lặng lẽ chìm đắm trong một cái kết buồn, một cái kết mà ngay cả khi đã "trăm tuổi", tôi vẫn không thể nào quên?