Thông tin truyện: BỊ UNG THƯ, CON CÁI ĐỀU CHÊ TÔI PHIỀN PHỨC
Tiêu đềBỊ UNG THƯ, CON CÁI ĐỀU CHÊ TÔI PHIỀN PHỨC
Mô tảTôi bị ung thư, không thể tự lo liệu cuộc sống.   Con gái nói: “Mẹ trọng nam khinh nữ, về già nên tìm em trai lo liệu.”   Con trai nói: “Vợ con không đồng ý sống chung với người già, hơn nữa mẹ đã từng cho chị vay tiền, việc nuôi dưỡng mẹ nên để chị gánh.”   Tôi chỉ còn cách tiếp tục sống trong căn nhà cũ, đến uống một ngụm nước cũng khó khăn.   Sau khi bị ngã, hàng xóm đưa tôi vào bệnh viện. Hai đứa con buộc phải quay về chăm sóc tôi.   Khi tỉnh dậy, tôi nghe chúng nói bên cạnh:   “Mẹ bị ung thư rồi, không chữa được, sao vẫn còn cố sống làm gì? Sống vừa đau khổ, vừa tốn kém, lại còn làm phiền tụi mình.”   “Đúng đấy, già rồi mà không chết thì thật là làm phiền người khác. Những người già bệnh nặng này có thể biết điều một chút không? Đến tuổi rồi, bệnh rồi thì nên ngoan ngoãn mà chết đi, tại sao cứ làm khó con cái?”   Tôi rơi nước mắt, tuyệt thực mà chết.   Rồi tôi trọng sinh.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem96,520
Số chương12
Thể loạiTrọng Sinh, Đô Thị, Nữ Cường, HE, Hiện Đại, Gia Đình

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1CHƯƠNG 12/4/20253540
Chương 2CHƯƠNG 22/4/2025710
Chương 3CHƯƠNG 32/4/20254280
Chương 4CHƯƠNG 42/4/20259060
Chương 5CHƯƠNG 52/4/20252690
Chương 6CHƯƠNG 62/4/20254880
Chương 7CHƯƠNG 72/4/20257410
Chương 8CHƯƠNG 82/4/20257270
Chương 9CHƯƠNG 92/4/20253500
Chương 10CHƯƠNG 102/4/20252860
Chương 11CHƯƠNG 112/4/20258370
Chương 12CHƯƠNG 12 - HẾT2/4/2025830
BỊ UNG THƯ, CON CÁI ĐỀU CHÊ TÔI PHIỀN PHỨC

BỊ UNG THƯ, CON CÁI ĐỀU CHÊ TÔI PHIỀN PHỨC

BỊ UNG THƯ, CON CÁI ĐỀU CHÊ TÔI PHIỀN PHỨC
96520
Lượt xem
12
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:02 02/04/2025

Mô tả

Tôi bị ung thư, không thể tự lo liệu cuộc sống.

Con gái nói: “Mẹ trọng nam khinh nữ, về già nên tìm em trai lo liệu.”

Con trai nói: “Vợ con không đồng ý sống chung với người già, hơn nữa mẹ đã từng cho chị vay tiền, việc nuôi dưỡng mẹ nên để chị gánh.”

Tôi chỉ còn cách tiếp tục sống trong căn nhà cũ, đến uống một ngụm nước cũng khó khăn.

Sau khi bị ngã, hàng xóm đưa tôi vào bệnh viện. Hai đứa con buộc phải quay về chăm sóc tôi.

Khi tỉnh dậy, tôi nghe chúng nói bên cạnh:

“Mẹ bị ung thư rồi, không chữa được, sao vẫn còn cố sống làm gì? Sống vừa đau khổ, vừa tốn kém, lại còn làm phiền tụi mình.”

“Đúng đấy, già rồi mà không chết thì thật là làm phiền người khác. Những người già bệnh nặng này có thể biết điều một chút không? Đến tuổi rồi, bệnh rồi thì nên ngoan ngoãn mà chết đi, tại sao cứ làm khó con cái?”

Tôi rơi nước mắt, tuyệt thực mà chết.

Rồi tôi trọng sinh.