Thông tin truyện: MỘT VỆT XANH
Tiêu đềMỘT VỆT XANH
Mô tảGIỚI THIỆU:   Thôi Hà Châu đã trùng sinh hai lần nhưng vẫn không thể thoát khỏi số phận cưới ta.   Đến lần thứ ba, hắn rốt cuộc cũng chấp nhận.   Hắn không còn vì cứu tỷ tỷ trước mà bỏ mặc ta giữa vùng hoang vu hẻo lánh. Cũng không còn ghét bỏ vết bớt nơi đuôi mắt ta, mà nói đó là dấu hiệu ông trời ban để hắn nhận ra ta.   Ý chí hắn vẫn kiên định như trước, từ khu ổ chuột lê thân bò dậy, toàn thân phủ đầy băng tuyết, ngã rạp trước mặt ta, chờ ta – như hai kiếp trước – đỡ hắn dậy, đưa hắn về nhà.   Nhưng lần này, trời xanh đã xót thương, người đỡ hắn lại là tỷ tỷ ta.   Còn ta, ta cúi xuống nhặt một tiểu ăn mày còn thảm hại hơn hắn, mỉm cười nói:   “Ta sẽ nuôi đứa nhỏ này.”   Thôi Hà Châu ngơ ngác nhìn bàn tay ta lướt qua hắn, đôi mắt dường như ánh lên niềm vui quá đỗi – vui đến mức gần như sắp rơi lệ.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem82,825
Số chương18
Thể loạiNgôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Nữ Cường, HE, Gia Đình, Chữa Lành

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1115/7/20252,3260
Chương 2215/7/20252,8900
Chương 3315/7/20253,7700
Chương 4415/7/20255,7460
Chương 5515/7/20255,0570
Chương 6615/7/20255,0230
Chương 7715/7/20255,5530
Chương 8815/7/20254,8500
Chương 9915/7/20255,1950
Chương 101015/7/20255,0960
Chương 111115/7/20255,2460
Chương 121215/7/20254,8070
Chương 131315/7/20255,0870
Chương 141415/7/20254,9180
Chương 151515/7/20254,8690
Chương 161615/7/20254,3960
Chương 171715/7/20255,3250
Chương 181815/7/20252,6640
MỘT VỆT XANH

MỘT VỆT XANH

MỘT VỆT XANH
82825
Lượt xem
18
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
15:52 15/07/2025

Mô tả

GIỚI THIỆU:

Thôi Hà Châu đã trùng sinh hai lần nhưng vẫn không thể thoát khỏi số phận cưới ta.

Đến lần thứ ba, hắn rốt cuộc cũng chấp nhận.

Hắn không còn vì cứu tỷ tỷ trước mà bỏ mặc ta giữa vùng hoang vu hẻo lánh. Cũng không còn ghét bỏ vết bớt nơi đuôi mắt ta, mà nói đó là dấu hiệu ông trời ban để hắn nhận ra ta.

Ý chí hắn vẫn kiên định như trước, từ khu ổ chuột lê thân bò dậy, toàn thân phủ đầy băng tuyết, ngã rạp trước mặt ta, chờ ta – như hai kiếp trước – đỡ hắn dậy, đưa hắn về nhà.

Nhưng lần này, trời xanh đã xót thương, người đỡ hắn lại là tỷ tỷ ta.

Còn ta, ta cúi xuống nhặt một tiểu ăn mày còn thảm hại hơn hắn, mỉm cười nói:

“Ta sẽ nuôi đứa nhỏ này.”

Thôi Hà Châu ngơ ngác nhìn bàn tay ta lướt qua hắn, đôi mắt dường như ánh lên niềm vui quá đỗi – vui đến mức gần như sắp rơi lệ.