Thông tin truyện: NÀNG ẤY LÀ VĂN THANH
Tiêu đềNÀNG ẤY LÀ VĂN THANH
Mô tả(Xoăn thích bộ này lắm ^^ Bác nào ưng bộ này thì đọc bộ "Đèn lạnh trên giấy, hoa lê lạnh trong mưa" nhà Xoăn nhé ạ) Khi ta cùng ông nội trở về Kinh thành, lúc đó là cuối xuân, mưa phùn rả rích. Ông cưỡi trên lưng con lừa già màu xám, tay cầm chiếc ô giấy dầu xanh, là chiếc ô duy nhất của chúng ta. Ta không có cả một chiếc áo tơi, chỉ đội một chiếc nón lá, quần áo đã ướt từ lâu. "Ông ơi, không phải ông luôn nói thương con sao? Hay ông xuống khỏi lừa, để nó chở hành lý?" Ông liếc nhìn cái bọc to trên lưng ta, mắt hơi nheo lại, vuốt vuốt chòm râu, cười đầy ẩn ý. "Ông à, con lừa già có phải quan trọng hơn cháu gái không?" Ta khẽ gõ vào mông con lừa già, nó nhấc chân sau định đá ta, ta nhanh chóng né tránh. Trong làn mưa mờ ảo, cầu Chu Tước vẫn không thay đổi chút nào, tựa như ta và ông chưa từng rời khỏi nơi này suốt sáu năm qua. Không biết điều gì khiến ông giật mình, ông gãi gãi cổ con lừa già, nó điên cuồng chạy đi. Ta đứng trên cầu, không biết phải làm sao. Một con lừa cũng quan trọng hơn ta, haizzz... Ta đổi vai đeo bọc hành lý, trước mắt bỗng hiện ra một chiếc kiệu, một chiếc kiệu nhỏ màu xanh giản dị. Rèm kiệu từ từ mở ra, người bên trong không khác gì so với sáu năm trước. “Trắng như tuyết trên núi, sáng như trăng giữa mây.” Đó là lời Hoàng thượng nói trước triều đình khi chàng đỗ trạng nguyên lúc hai mươi tuổi. "Văn Thanh..." Tống Tấn khẽ gọi ta, lông mày chàng như ngọn núi xa, ánh mắt luôn ẩn chứa một tầng sương mù, đầy vẻ cao thâm khó lường. Chàng là vị quan nhị phẩm trẻ nhất của Đại Ngụy, là vị quan được Hoàng thượng tín nhiệm nhất, cũng là thanh quan nổi tiếng trong miệng dân chúng. Nhưng với ta, chàng chỉ là một đoạn quá khứ không thể nói ra. Chỉ là một đoạn quá khứ mà thôi!
Trạng tháiĐang ra
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem84,315
Số chương25
Thể loạiCổ Đại, Nữ Cường, Gia Đình, Chữa Lành, Phương Đông, Điền Văn

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 12/4/20257690
Chương 2Chương 22/4/2025500
Chương 3Chương 32/4/20253000
Chương 4Chương 42/4/20258530
Chương 5Chương 52/4/20256870
Chương 6Chương 62/4/20259920
Chương 7Chương 72/4/20255100
Chương 8Chương 82/4/20252780
Chương 9Chương 92/4/20252640
Chương 10Chương 102/4/20255160
Chương 11Chương 112/4/20253370
Chương 12Chương 122/4/20258790
Chương 13Chương 132/4/20259210
Chương 14Chương 142/4/20252160
Chương 15Chương 152/4/20252180
Chương 16Chương 162/4/20259760
Chương 17Chương 172/4/20259620
Chương 18Chương 182/4/20251580
Chương 19Chương 192/4/20259950
Chương 20Chương 202/4/20256790
Chương 21Chương 212/4/20259580
Chương 22Chương 222/4/20256600
Chương 23Chương 232/4/20259000
Chương 24Chương 242/4/20256780
Chương 25Phiên ngoại2/4/20258290
NÀNG ẤY LÀ VĂN THANH

NÀNG ẤY LÀ VĂN THANH

NÀNG ẤY LÀ VĂN THANH
84315
Lượt xem
25
Chương
Trạng tháiĐang ra
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
12:30 06/10/2025

Mô tả

(Xoăn thích bộ này lắm ^^

Bác nào ưng bộ này thì đọc bộ "Đèn lạnh trên giấy, hoa lê lạnh trong mưa" nhà Xoăn nhé ạ)

Khi ta cùng ông nội trở về Kinh thành, lúc đó là cuối xuân, mưa phùn rả rích. Ông cưỡi trên lưng con lừa già màu xám, tay cầm chiếc ô giấy dầu xanh, là chiếc ô duy nhất của chúng ta. Ta không có cả một chiếc áo tơi, chỉ đội một chiếc nón lá, quần áo đã ướt từ lâu.

"Ông ơi, không phải ông luôn nói thương con sao? Hay ông xuống khỏi lừa, để nó chở hành lý?"

Ông liếc nhìn cái bọc to trên lưng ta, mắt hơi nheo lại, vuốt vuốt chòm râu, cười đầy ẩn ý.

"Ông à, con lừa già có phải quan trọng hơn cháu gái không?" Ta khẽ gõ vào mông con lừa già, nó nhấc chân sau định đá ta, ta nhanh chóng né tránh.

Trong làn mưa mờ ảo, cầu Chu Tước vẫn không thay đổi chút nào, tựa như ta và ông chưa từng rời khỏi nơi này suốt sáu năm qua.

Không biết điều gì khiến ông giật mình, ông gãi gãi cổ con lừa già, nó điên cuồng chạy đi. Ta đứng trên cầu, không biết phải làm sao.

Một con lừa cũng quan trọng hơn ta, haizzz...

Ta đổi vai đeo bọc hành lý, trước mắt bỗng hiện ra một chiếc kiệu, một chiếc kiệu nhỏ màu xanh giản dị. Rèm kiệu từ từ mở ra, người bên trong không khác gì so với sáu năm trước.

“Trắng như tuyết trên núi, sáng như trăng giữa mây.”

Đó là lời Hoàng thượng nói trước triều đình khi chàng đỗ trạng nguyên lúc hai mươi tuổi.

"Văn Thanh..."

Tống Tấn khẽ gọi ta, lông mày chàng như ngọn núi xa, ánh mắt luôn ẩn chứa một tầng sương mù, đầy vẻ cao thâm khó lường.

Chàng là vị quan nhị phẩm trẻ nhất của Đại Ngụy, là vị quan được Hoàng thượng tín nhiệm nhất, cũng là thanh quan nổi tiếng trong miệng dân chúng.

Nhưng với ta, chàng chỉ là một đoạn quá khứ không thể nói ra. Chỉ là một đoạn quá khứ mà thôi!