Thông tin truyện: PHÚC TINH
Tiêu đềPHÚC TINH
Mô tả(Văn án) Sau khi em gái được sinh ra, gia đình bỗng nhiên phát tài, ba mẹ làm ăn thuận lợi, anh trai đỗ vào Đại học Bắc Kinh như mong muốn.  Còn tôi vẫn ốm yếu, gầy gò, vàng vọt, cả nhà đều cho rằng em gái là cá chép may mắn, còn tôi là sao chổi.  Tôi bị gửi cho cô ruột nghèo khó, rời khỏi ngôi nhà này. Nhưng sau đó, ba mẹ phá sản, anh trai bỏ học, gia đình lâm vào cảnh túng quẫn, còn nhà cô ruột lại phát đạt, trở thành triệu phú. 1 Ngày em gái được sinh ra, tôi vừa tròn sáu tuổi.  Ba mẹ đều ở bệnh viện, anh trai đưa cho tôi một chiếc bánh mì và bảo đó là bánh sinh nhật.  Tôi cắm một chiếc tăm vào bánh mì, học theo người trên TV, chắp tay cầu nguyện. "Tôi mong ba mẹ có nhiều tiền, anh trai đỗ vào Đại học Bắc Kinh, mọi người đều vui vẻ." Tôi lẩm nhẩm trong lòng, rất nghiêm túc. Dù lúc đó tôi chưa có khái niệm nhiều về tiền bạc, nhưng ba mẹ hay cãi nhau và luôn nhắc đến tiền, trách tôi thường xuyên ốm đau tiêu tốn nhiều tiền.  Vì vậy, tôi mong họ có tiền để không còn cãi nhau nữa.  Còn về anh trai, anh ấy đang học lớp 12, thường lo lắng sợ không đỗ đại học tốt.  Đôi khi tôi mang nước cho anh uống, anh cũng mắng tôi làm phiền, dọa nếu không đỗ vào Đại học Bắc Kinh sẽ đánh chết tôi.  Tôi không biết Đại học Bắc Kinh là gì, nhưng anh trai thích, nên tôi cầu mong anh đỗ vào đó. "Mày muốn làm trò cười à? Cắm tăm vào bánh mì mà cầu nguyện cái gì chứ, haha!" Anh trai cười lớn nhìn chiếc bánh mì cắm tăm của tôi.  "Ước nguyện không được nói ra, nếu không sẽ không linh." Tôi nói lại lời trên TV cho anh trai nghe.  Anh khinh thường: "Mày chắc chắn ước được ăn đồ ngon, anh còn lạ gì mày, tiếc là giờ mày có em gái rồi, sau này chỉ ăn đồ thừa thôi." Mặt tôi tái đi, nhỏ tuổi chưa biết che giấu cảm xúc, nỗi lo lắng lộ rõ ra ngay.  Từ khi mẹ mang thai, tôi đã rất lo sợ.  Vì mẹ hay nói: "Sinh đứa khác tốt hơn, không cần đồ phá gia chi tử như mày, nhìn mày vừa đen vừa gầy, thấy mà tức!" Mẹ nói suốt mười tháng, rồi em gái tôi được sinh ra.  "Haha, sợ rồi phải không? Mau đi đánh giày cho anh, không sạch thì anh cũng không cần mày nữa!" Anh trai cười ác ý.  Anh luôn thích chọc tôi, thấy tôi sợ là anh vui.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem47,709
Số chương17
Thể loạiĐô Thị, HE, Hiện Đại, Gia Đình, Chữa Lành, Phương Đông

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 1 + 22/4/2025270
Chương 2Chương 3 + 42/4/20259140
Chương 3Chương 5 + 62/4/20253990
Chương 4Chương 7 + 82/4/2025230
Chương 5Chương 9 + 102/4/2025900
Chương 6Chương 11 + 122/4/2025720
Chương 7Chương 13 + 142/4/20252950
Chương 8Chương 15 + 162/4/20259770
Chương 9Chương 17 + 182/4/20257200
Chương 10Chương 192/4/20259670
Chương 11Chương 20 + 212/4/20255230
Chương 12Chương 222/4/2025180
Chương 13Chương 232/4/20257280
Chương 14Chương 24 + 252/4/20258440
Chương 15Chương 262/4/20251200
Chương 16Chương 28 + 29.12/4/20254310
Chương 17Chương 29.2 + 302/4/20255340
PHÚC TINH

PHÚC TINH

PHÚC TINH
47709
Lượt xem
17
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:21 02/04/2025

Mô tả

(Văn án)

Sau khi em gái được sinh ra, gia đình bỗng nhiên phát tài, ba mẹ làm ăn thuận lợi, anh trai đỗ vào Đại học Bắc Kinh như mong muốn. 

Còn tôi vẫn ốm yếu, gầy gò, vàng vọt, cả nhà đều cho rằng em gái là cá chép may mắn, còn tôi là sao chổi. 

Tôi bị gửi cho cô ruột nghèo khó, rời khỏi ngôi nhà này.

Nhưng sau đó, ba mẹ phá sản, anh trai bỏ học, gia đình lâm vào cảnh túng quẫn, còn nhà cô ruột lại phát đạt, trở thành triệu phú.

1

Ngày em gái được sinh ra, tôi vừa tròn sáu tuổi. 

Ba mẹ đều ở bệnh viện, anh trai đưa cho tôi một chiếc bánh mì và bảo đó là bánh sinh nhật. 

Tôi cắm một chiếc tăm vào bánh mì, học theo người trên TV, chắp tay cầu nguyện. "Tôi mong ba mẹ có nhiều tiền, anh trai đỗ vào Đại học Bắc Kinh, mọi người đều vui vẻ." Tôi lẩm nhẩm trong lòng, rất nghiêm túc.

Dù lúc đó tôi chưa có khái niệm nhiều về tiền bạc, nhưng ba mẹ hay cãi nhau và luôn nhắc đến tiền, trách tôi thường xuyên ốm đau tiêu tốn nhiều tiền. 

Vì vậy, tôi mong họ có tiền để không còn cãi nhau nữa. 

Còn về anh trai, anh ấy đang học lớp 12, thường lo lắng sợ không đỗ đại học tốt. 

Đôi khi tôi mang nước cho anh uống, anh cũng mắng tôi làm phiền, dọa nếu không đỗ vào Đại học Bắc Kinh sẽ đánh chết tôi. 

Tôi không biết Đại học Bắc Kinh là gì, nhưng anh trai thích, nên tôi cầu mong anh đỗ vào đó.

"Mày muốn làm trò cười à? Cắm tăm vào bánh mì mà cầu nguyện cái gì chứ, haha!" Anh trai cười lớn nhìn chiếc bánh mì cắm tăm của tôi.

 "Ước nguyện không được nói ra, nếu không sẽ không linh." Tôi nói lại lời trên TV cho anh trai nghe. 

Anh khinh thường: "Mày chắc chắn ước được ăn đồ ngon, anh còn lạ gì mày, tiếc là giờ mày có em gái rồi, sau này chỉ ăn đồ thừa thôi."

Mặt tôi tái đi, nhỏ tuổi chưa biết che giấu cảm xúc, nỗi lo lắng lộ rõ ra ngay. 

Từ khi mẹ mang thai, tôi đã rất lo sợ. 

Vì mẹ hay nói: "Sinh đứa khác tốt hơn, không cần đồ phá gia chi tử như mày, nhìn mày vừa đen vừa gầy, thấy mà tức!"

Mẹ nói suốt mười tháng, rồi em gái tôi được sinh ra. 

"Haha, sợ rồi phải không? Mau đi đánh giày cho anh, không sạch thì anh cũng không cần mày nữa!" Anh trai cười ác ý. 

Anh luôn thích chọc tôi, thấy tôi sợ là anh vui.