Thông tin truyện: SAU KHI HOÀ LY, TA GẢ CHO TỬ ĐỊCH CỦA TIỀN PHU
Tiêu đềSAU KHI HOÀ LY, TA GẢ CHO TỬ ĐỊCH CỦA TIỀN PHU
Mô tảTa là chủ mẫu của Chu gia, hết lòng hết dạ quán xuyến việc nhà, phụng dưỡng bà mẫu.    Bà mẫu mắng ta là gà mái không biết đẻ, đối với ta thì tay chỉ năm ngón, soi mói đủ điều, chỗ nào cũng thấy chướng mắt.   Nhưng vào ngày tân hôn, Chu Sở Mộ lại bị phái đi nhậm chức bên ngoài, ba năm chưa từng viên phòng, làm sao ta có thể mang thai.    Ngày hắn ta từ bên ngoài trở về, còn mang theo tiểu thư thất lạc nhà Ngự sử, lại an bài nàng ta ở viện bên cạnh thư phòng.   Ta chờ đợi được viên phòng.    Nhưng hắn ta bước vào, ném cho ta một phong hưu thư:   “Ba năm không con, phạm vào ‘thất xuất’, thu dọn đồ đạc, cút về nhà ngươi đi.”   Ta không thể tin nổi, chất vấn:   “Ngươi với ta chưa từng viên phòng, làm sao ta có thai được?”   Chu Sở Mộ đáp:   “Đó là chuyện của ngươi, cút đi, Chu gia chúng ta không cần con gà mái không biết đẻ trứng.”   Bao năm quán xuyến bỗng hóa trò cười, trách ta mù mắt.    Năm xưa tình ý mặn nồng, mới ba năm cảnh còn người đổi, trong chớp mắt tình lang đã thành kẻ bạc tình phụ nghĩa.   Ta cười lạnh:   “Ngươi là muốn ta nhường chỗ cho tiểu thư nhà Ngự sử kia phải không?”   Hắn ta lạnh lùng nói:   “Thân phận nhà ngươi thấp kém, đã không còn xứng với ta. Chỉ cần cưới Yên Yên, con đường quan lộ của ta sẽ lại càng rộng mở.”   Ta ngẩng đầu, nước mắt lăn dài:   “Thì ra ngươi cũng chỉ có thế. Vì công danh mà có thể vứt bỏ người thê tử ba năm gắn bó.”   Chu Sở Mộ chẳng hề động tâm:   “Dù là cưới nhau hai mươi năm thì sao, nếu ngươi thật lòng yêu ta, thì mau cầm lấy hưu thư mà đi, đừng cản trở ta cưới thê tử.”   Ta lạnh lùng bật cười:   “Được, rời đi thì có thể, nhưng ta chỉ chấp nhận hòa ly.”   Hắn ta bóp chặt cổ ta:   “Tô Uyển Thanh, sự nhẫn nại của ta có hạn, đừng bức ta phải g.i.ế.c ngươi.”   Ta ngẩng cổ cao:   “Vậy thì g.i.ế.c đi. Ngươi g.i.ế.c ta, nàng ta vĩnh viễn chỉ là người thế vào, là kế thất.”   Hắn ta siết chặt bàn tay hơn:   “Tô Uyển Thanh, miệng ngươi luôn nói yêu ta, cuối cùng cũng chỉ vậy thôi. Ngay cả vị trí chính thất cũng không chịu nhường, chẳng qua cũng chỉ là hạng nữ nhân tham hư vinh.”   “Vị trí chủ mẫu Chu gia, không phải loại tiểu thư thương hộ thân phận thấp kém như ngươi có thể ngồi.”   Ngay khi ta khó thở, sắp ngất đi, hắn ta buông tay, vung tay áo bỏ đi.   Ta quỳ sụp trên đất, khóc đến đau thấu tâm can.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem7,903
Số chương15
Thể loạiCổ Đại, Vả Mặt, Sủng, Trả Thù, Cưới Trước Yêu Sau, Ngọt, Dưỡng Thê

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 116/10/20253600
Chương 226/10/20254640
Chương 336/10/20255880
Chương 446/10/20256050
Chương 556/10/20255080
Chương 666/10/20256720
Chương 776/10/20255990
Chương 886/10/20255340
Chương 996/10/20254240
Chương 10106/10/20256680
Chương 11116/10/20255800
Chương 12126/10/20254760
Chương 13136/10/20254910
Chương 14146/10/20254570
Chương 15156/10/20254770
SAU KHI HOÀ LY, TA GẢ CHO TỬ ĐỊCH CỦA TIỀN PHU

SAU KHI HOÀ LY, TA GẢ CHO TỬ ĐỊCH CỦA TIỀN PHU

SAU KHI HOÀ LY, TA GẢ CHO TỬ ĐỊCH CỦA TIỀN PHU
7903
Lượt xem
15
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
02:18 06/10/2025

Mô tả

Ta là chủ mẫu của Chu gia, hết lòng hết dạ quán xuyến việc nhà, phụng dưỡng bà mẫu. 

Bà mẫu mắng ta là gà mái không biết đẻ, đối với ta thì tay chỉ năm ngón, soi mói đủ điều, chỗ nào cũng thấy chướng mắt.

Nhưng vào ngày tân hôn, Chu Sở Mộ lại bị phái đi nhậm chức bên ngoài, ba năm chưa từng viên phòng, làm sao ta có thể mang thai. 

Ngày hắn ta từ bên ngoài trở về, còn mang theo tiểu thư thất lạc nhà Ngự sử, lại an bài nàng ta ở viện bên cạnh thư phòng.

Ta chờ đợi được viên phòng. 

Nhưng hắn ta bước vào, ném cho ta một phong hưu thư:

“Ba năm không con, phạm vào ‘thất xuất’, thu dọn đồ đạc, cút về nhà ngươi đi.”

Ta không thể tin nổi, chất vấn:

“Ngươi với ta chưa từng viên phòng, làm sao ta có thai được?”

Chu Sở Mộ đáp:

“Đó là chuyện của ngươi, cút đi, Chu gia chúng ta không cần con gà mái không biết đẻ trứng.”

Bao năm quán xuyến bỗng hóa trò cười, trách ta mù mắt. 

Năm xưa tình ý mặn nồng, mới ba năm cảnh còn người đổi, trong chớp mắt tình lang đã thành kẻ bạc tình phụ nghĩa.

Ta cười lạnh:

“Ngươi là muốn ta nhường chỗ cho tiểu thư nhà Ngự sử kia phải không?”

Hắn ta lạnh lùng nói:

“Thân phận nhà ngươi thấp kém, đã không còn xứng với ta. Chỉ cần cưới Yên Yên, con đường quan lộ của ta sẽ lại càng rộng mở.”

Ta ngẩng đầu, nước mắt lăn dài:

“Thì ra ngươi cũng chỉ có thế. Vì công danh mà có thể vứt bỏ người thê tử ba năm gắn bó.”

Chu Sở Mộ chẳng hề động tâm:

“Dù là cưới nhau hai mươi năm thì sao, nếu ngươi thật lòng yêu ta, thì mau cầm lấy hưu thư mà đi, đừng cản trở ta cưới thê tử.”

Ta lạnh lùng bật cười:

“Được, rời đi thì có thể, nhưng ta chỉ chấp nhận hòa ly.”

Hắn ta bóp chặt cổ ta:

“Tô Uyển Thanh, sự nhẫn nại của ta có hạn, đừng bức ta phải g.i.ế.c ngươi.”

Ta ngẩng cổ cao:

“Vậy thì g.i.ế.c đi. Ngươi g.i.ế.c ta, nàng ta vĩnh viễn chỉ là người thế vào, là kế thất.”

Hắn ta siết chặt bàn tay hơn:

“Tô Uyển Thanh, miệng ngươi luôn nói yêu ta, cuối cùng cũng chỉ vậy thôi. Ngay cả vị trí chính thất cũng không chịu nhường, chẳng qua cũng chỉ là hạng nữ nhân tham hư vinh.”

“Vị trí chủ mẫu Chu gia, không phải loại tiểu thư thương hộ thân phận thấp kém như ngươi có thể ngồi.”

Ngay khi ta khó thở, sắp ngất đi, hắn ta buông tay, vung tay áo bỏ đi.

Ta quỳ sụp trên đất, khóc đến đau thấu tâm can.