Thông tin truyện: Ta Thực Sự Lười Không Muốn Chạy
Tiêu đềTa Thực Sự Lười Không Muốn Chạy
Mô tảTa là công chúa Đại Ân, nổi danh là một công chúa phế vật, văn không thông võ không thạo, chỉ có mỗi bề ngoài xinh đẹp. Vì thế, phụ hoàng anh minh của ta quyết định đưa ta gả cho hoàng đế Đại Tề.   Nghe nói Thánh Thượng của Tề quốc âm tình bất định, cổ quái, đặc biệt thích gi//ết mỹ nhân, hậu cung trống rỗng không một bóng người.   Tề Nghiên cho ta xem những tấm phiến làm từ xương mỹ nhân, tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu ta, cười như không cười: ”Sợ hãi sao? Nếu sợ, hiện tại chạy về Ân quốc của nàng còn kịp đấy.”   Ta túm lấy ống tay áo của hắn, tay hơi run, nhưng vẫn lắc đầu: “Không, không quay về.”   Tề Nghiên hạ tay từ đỉnh đầu ta xuống: “Hả? Vì sao?”   Ta nhìn thẳng vào đôi mắt híp lại của hắn, từng chữ một nói: “Ta lười chạy lắm…”   Tề Nghiên: “…”   Nói giỡn, từ Tề quốc chạy về Ân quốc, chẳng phải sẽ mệt đến hẹo sao…
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem151,866
Số chương14
Thể loạiNgôn Tình, Cổ Đại, HE, Cung Đấu, Cưới Trước Yêu Sau, Ngọt

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 12/4/20257540
Chương 2Chương 22/4/20257160
Chương 3Chương 32/4/20253720
Chương 4Chương 42/4/20251880
Chương 5Chương 5.12/4/20253830
Chương 6Chương 5.22/4/20259590
Chương 7Chương 72/4/20251390
Chương 8Chương 82/4/20254780
Chương 9Chương 92/4/20251430
Chương 10Chương 102/4/2025480
Chương 11Chương 112/4/20258590
Chương 12Chương 12.12/4/20256140
Chương 13Chương 12.22/4/20253980
Chương 14Chương 132/4/20258130
Ta Thực Sự Lười Không Muốn Chạy

Ta Thực Sự Lười Không Muốn Chạy

Ta Thực Sự Lười Không Muốn Chạy
151866
Lượt xem
14
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:25 02/04/2025

Mô tả

Ta là công chúa Đại Ân, nổi danh là một công chúa phế vật, văn không thông võ không thạo, chỉ có mỗi bề ngoài xinh đẹp. Vì thế, phụ hoàng anh minh của ta quyết định đưa ta gả cho hoàng đế Đại Tề.

Nghe nói Thánh Thượng của Tề quốc âm tình bất định, cổ quái, đặc biệt thích gi//ết mỹ nhân, hậu cung trống rỗng không một bóng người.

Tề Nghiên cho ta xem những tấm phiến làm từ xương mỹ nhân, tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu ta, cười như không cười: ”Sợ hãi sao? Nếu sợ, hiện tại chạy về Ân quốc của nàng còn kịp đấy.”

Ta túm lấy ống tay áo của hắn, tay hơi run, nhưng vẫn lắc đầu: “Không, không quay về.”

Tề Nghiên hạ tay từ đỉnh đầu ta xuống: “Hả? Vì sao?”

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt híp lại của hắn, từng chữ một nói: “Ta lười chạy lắm…”

Tề Nghiên: “…”

Nói giỡn, từ Tề quốc chạy về Ân quốc, chẳng phải sẽ mệt đến hẹo sao…