Thông tin truyện: Thanh xuân bình yên vì có anh
Tiêu đềThanh xuân bình yên vì có anh
Mô tảMọi người nói, cô là một cô bé ngậm thìa vàng mà lớn lên, sinh ra trong một gia đình đầy phú quý, ba cô là giám đốc một Công ty hàng không hàng đầu thế giới, mẹ cô là một luật sư giỏi, xinh đẹp và chưa từng thua vụ kiện nào. Ba mẹ cô đến với nhau do hai bên gia đình mai mối, cả hai đều tài giỏi, có học thức và cư xử lịch sự, chuẩn mực. Họ rất tốt với cô, nhẹ nhàng, chưa bao giờ quát mắng và tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này, cô đều có. Nhưng!.... Đó chỉ là thứ mà ba mẹ cô muốn cho mọi người thấy. Thực tế, cô chỉ là con nuôi, ba mẹ cô không yêu nhau, không có hạnh phúc, chỉ chung sống vì lợi ích. Hai người đã nhận nuôi cô từ cô nhi viện khi cô 3 tuổi. Kể từ ngày được nhận nuôi, cơn ác mộng của cô bắt đầu. Ông ta không phải là một người ba lịch lãm, quan tâm vợ con mà là một người đáng kinh tởm, cuồng bạo lực, dùng mọi thủ đoạt để đạt được mục đích. Vì không có chỗ để phát tiết những bực bội trên thương trường, ngày nào cô cũng trở thành bao tải trút giận của ông ta, thậm chí ông ta còn tặng cô cho đối tác làm ăn của ông ta khi cô vừa tròn 16 tuổi. Mẹ cô mỗi khi nhìn thấy đều lãnh đạm đi vào phòng riêng, đóng cửa lại. Cô đã chịu đựng những ngày đen tối như thế được 15 năm. Tuyệt vọng có, bất lực có, vùng vẫy có nhưng đều không thể kháng cự. Niềm hy vọng duy nhất của cô là vào đại học được dọn ra ngoài ở ký túc xá của trường. Như ý nguyện, cô đã cố gắng tính toán đủ đường thi vào một trường đại học ở thật xa nhà, để có thể được ở lại ký túc của trường thậm chí cô đã đồng ý lần thứ 2 trở thành món quà đặt ngay ngắn gọn gàng trên giường đối tác của ba cô. Ngày đầu tiên bước vào trường, cô đã nhìn thấy anh, anh lớn hơn cô 5 tuổi nhưng nghe nói do bị tai nạn nên phải hoãn lại việc học 5 năm. Không ai biết gia đình anh làm gì, anh đến từ đâu. Anh trầm lặng ngồi trong góc cuối của lớp học mặc sơ mi trắng, toát lên một vẻ giản dị, sạch sẽ không nhuốm bụi trần. Cô thích anh ngay từ lần đầu gặp mặt, nhưng lại không dám tiến lại gần anh, vì cô sợ, sợ sẽ dây bẩn anh…
Trạng tháiĐang ra
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem46
Số chương5
Thể loạiĐô Thị, Ngôn Tình, Ngược, Nữ Cường, Sủng

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Ác mộng17/4/2025150
Chương 2Khởi đầu mới17/4/202590
Chương 3Thủ lĩnh mới17/4/202570
Chương 4Thu phục17/4/202590
Chương 5Gặp gỡ17/4/202560
Thanh xuân bình yên vì có anh

Thanh xuân bình yên vì có anh

Thanh xuân bình yên vì có anh
46
Lượt xem
5
Chương
Trạng tháiĐang ra
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
15:17 06/05/2023

Mô tả

Mọi người nói, cô là một cô bé ngậm thìa vàng mà lớn lên, sinh ra trong một gia đình đầy phú quý, ba cô là giám đốc một Công ty hàng không hàng đầu thế giới, mẹ cô là một luật sư giỏi, xinh đẹp và chưa từng thua vụ kiện nào. Ba mẹ cô đến với nhau do hai bên gia đình mai mối, cả hai đều tài giỏi, có học thức và cư xử lịch sự, chuẩn mực. Họ rất tốt với cô, nhẹ nhàng, chưa bao giờ quát mắng và tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này, cô đều có.

Nhưng!.... Đó chỉ là thứ mà ba mẹ cô muốn cho mọi người thấy. Thực tế, cô chỉ là con nuôi, ba mẹ cô không yêu nhau, không có hạnh phúc, chỉ chung sống vì lợi ích. Hai người đã nhận nuôi cô từ cô nhi viện khi cô 3 tuổi. Kể từ ngày được nhận nuôi, cơn ác mộng của cô bắt đầu.

Ông ta không phải là một người ba lịch lãm, quan tâm vợ con mà là một người đáng kinh tởm, cuồng bạo lực, dùng mọi thủ đoạt để đạt được mục đích. Vì không có chỗ để phát tiết những bực bội trên thương trường, ngày nào cô cũng trở thành bao tải trút giận của ông ta, thậm chí ông ta còn tặng cô cho đối tác làm ăn của ông ta khi cô vừa tròn 16 tuổi. Mẹ cô mỗi khi nhìn thấy đều lãnh đạm đi vào phòng riêng, đóng cửa lại. Cô đã chịu đựng những ngày đen tối như thế được 15 năm. Tuyệt vọng có, bất lực có, vùng vẫy có nhưng đều không thể kháng cự. Niềm hy vọng duy nhất của cô là vào đại học được dọn ra ngoài ở ký túc xá của trường. Như ý nguyện, cô đã cố gắng tính toán đủ đường thi vào một trường đại học ở thật xa nhà, để có thể được ở lại ký túc của trường thậm chí cô đã đồng ý lần thứ 2 trở thành món quà đặt ngay ngắn gọn gàng trên giường đối tác của ba cô.

Ngày đầu tiên bước vào trường, cô đã nhìn thấy anh, anh lớn hơn cô 5 tuổi nhưng nghe nói do bị tai nạn nên phải hoãn lại việc học 5 năm. Không ai biết gia đình anh làm gì, anh đến từ đâu. Anh trầm lặng ngồi trong góc cuối của lớp học mặc sơ mi trắng, toát lên một vẻ giản dị, sạch sẽ không nhuốm bụi trần. Cô thích anh ngay từ lần đầu gặp mặt, nhưng lại không dám tiến lại gần anh, vì cô sợ, sợ sẽ dây bẩn anh…