Thông tin truyện: ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG
Tiêu đềĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG
Mô tảVào ngày nhà đại bá bị lục soát, cha mẹ ta bất chấp tính mạng để cứu đường tỷ ra ngoài. Bọn họ giấu nàng trong phủ, chăm sóc và yêu thương nàng như đích nữ của mình. Đường tỷ vô cùng biết ơn nên đã tặng cây đàn cổ Lưu Nguyệt của mình cho ta và nói. “Chỉ là một cây đàn thôi, nhà muội đã bất chấp tính mạng để cứu ta ra, ta cũng sẽ bảo vệ muội bằng cả tình mạng của mình.” Vào ngày sinh nhật của Thái hậu, ta đã mang cây đàn này và tham gia tài năng thì đạt được hạng nhất, dành được danh hiệu Đệ nhất tài nữ kinh thành. Nhưng trên đường về nhà, vì mãi đuổi theo kẻ trộm đã lấy cắp đàn mà bị họ đẩy xuống sườn núi, mất trí nhớ. Sau đó ta được một kẻ buôn người nhặt về và bán ta vào phủ Bá tước Vĩnh Khang để làm nha hoàn thông phòng cho Thế tử, phải chịu đủ mọi nhục nhã và hành hạ. Cho đến trước khi chec ta mới nhớ ra, người vợ mới cưới của Thế tử, người luôn nhắm vào ta lại chính là đường tỷ, cũng là người từng nói sẽ bảo vệ ta bằng cả tính mạng của mình. Nàng lạnh lùng đánh xong bài “Phá kén” mà ta từng được Thái hậu khen ngợi, rồi dùng cây đàn đập mạnh lên đầu ta trong lúc ta đang hấp hối. “Nếu không phải do nhà ta bị tịch thu, danh hiệu Đệ nhất tài nữ kinh thành này làm gì tới lượt một kẻ ngu xuẩn như ngươi!” “Ta sa vào cảnh bùn lầy, ngươi dựa vào đâu mà vẫn luôn là người cao quý?” “Ồ, ngươi nhớ hết rồi sao? Cũng tốt thôi.” “Ta chỉ sợ ngươi mãi không nhớ ra, không hiểu vì sao bản thân mình bị hành hạ suốt ngày, không biết kẻ cướp đàn của ngươi và không biết việc người bị bán làm nô lệ đều là do ta sắp xếp.” “Muội muội tốt của ta, ngươi hoàn toàn chẳng biết gì mà cứ thế bước vào con đường ta đã bố trí, đúng là nhàm chán thật.” Sau đó ta đã bị ba sợi dây đàn siết chec và đến khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày nhà đường tỷ bị lục soát.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem3,085
Số chương19
Thể loạiBáo Thù, Cổ Đại, Gia Đấu, Gia Đình, Linh Dị, Ngược, Nữ Cường, Trọng Sinh, Trùng Sinh, Vả Mặt

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 117/4/20252640
Chương 2Chương 217/4/20252110
Chương 3Chương 317/4/20252170
Chương 4Chương 417/4/20251970
Chương 5Chương 517/4/20251970
Chương 6Chương 617/4/20252010
Chương 7Chương 717/4/20251750
Chương 8Chương 817/4/20251570
Chương 9Chương 917/4/20251610
Chương 10Chương 1017/4/20251510
Chương 11Chương 1117/4/20251620
Chương 12Chương 1217/4/20251520
Chương 13Chương 1317/4/20251520
Chương 14Chương 1417/4/20251290
Chương 15Chương 1517/4/20251250
Chương 16Chương 1617/4/20251250
Chương 17Chương 1717/4/20251480
Chương 18Ngoại truyện - Thẩm Dật Chi 117/4/2025790
Chương 19Ngoại truyện - Thẩm Dật Chi 217/4/2025830
ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG

ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG

ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG
3085
Lượt xem
19
Chương

Mô tả

Vào ngày nhà đại bá bị lục soát, cha mẹ ta bất chấp tính mạng để cứu đường tỷ ra ngoài.

Bọn họ giấu nàng trong phủ, chăm sóc và yêu thương nàng như đích nữ của mình.

Đường tỷ vô cùng biết ơn nên đã tặng cây đàn cổ Lưu Nguyệt của mình cho ta và nói.

“Chỉ là một cây đàn thôi, nhà muội đã bất chấp tính mạng để cứu ta ra, ta cũng sẽ bảo vệ muội bằng cả tình mạng của mình.”

Vào ngày sinh nhật của Thái hậu, ta đã mang cây đàn này và tham gia tài năng thì đạt được hạng nhất, dành được danh hiệu Đệ nhất tài nữ kinh thành.

Nhưng trên đường về nhà, vì mãi đuổi theo kẻ trộm đã lấy cắp đàn mà bị họ đẩy xuống sườn núi, mất trí nhớ.

Sau đó ta được một kẻ buôn người nhặt về và bán ta vào phủ Bá tước Vĩnh Khang để làm nha hoàn thông phòng cho Thế tử, phải chịu đủ mọi nhục nhã và hành hạ.

Cho đến trước khi chec ta mới nhớ ra, người vợ mới cưới của Thế tử, người luôn nhắm vào ta lại chính là đường tỷ, cũng là người từng nói sẽ bảo vệ ta bằng cả tính mạng của mình.

Nàng lạnh lùng đánh xong bài “Phá kén” mà ta từng được Thái hậu khen ngợi, rồi dùng cây đàn đập mạnh lên đầu ta trong lúc ta đang hấp hối.

“Nếu không phải do nhà ta bị tịch thu, danh hiệu Đệ nhất tài nữ kinh thành này làm gì tới lượt một kẻ ngu xuẩn như ngươi!”

“Ta sa vào cảnh bùn lầy, ngươi dựa vào đâu mà vẫn luôn là người cao quý?”

“Ồ, ngươi nhớ hết rồi sao? Cũng tốt thôi.”

“Ta chỉ sợ ngươi mãi không nhớ ra, không hiểu vì sao bản thân mình bị hành hạ suốt ngày, không biết kẻ cướp đàn của ngươi và không biết việc người bị bán làm nô lệ đều là do ta sắp xếp.”

“Muội muội tốt của ta, ngươi hoàn toàn chẳng biết gì mà cứ thế bước vào con đường ta đã bố trí, đúng là nhàm chán thật.”

Sau đó ta đã bị ba sợi dây đàn siết chec và đến khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày nhà đường tỷ bị lục soát.