Thông tin truyện: LÂM KIẾN
Tiêu đềLÂM KIẾN
Mô tảNửa năm sau khi tôi qua đời, vợ tôi đã kết hôn với mối tình đầu của cô ta. Trong đám cưới, vợ tôi nước mắt rưng rưng, ôm chặt lấy gã đàn ông đó. Con trai tôi tự tay dâng rượu giao bôi cho họ, khóc lóc nói với ông ta: “Cuối cùng con cũng có thể đường đường chính chính gọi người là cha rồi.” Linh hồn tôi lơ lửng trên không, nhìn mọi người vỗ tay tán thưởng cho tình yêu vĩnh cửu của bọn họ. Chẳng ai đoái hoài đến người chồng danh chính ngôn thuận còn chưa yên mồ yên mả là tôi đây. Khi tôi mở mắt lần nữa, đúng vào thời điểm cha của vợ tôi đến nhà bàn chuyện hôn nhân. “Con gái lớn rồi không giữ lại được, giữ rồi giữ mãi chỉ mau kết thù. A Kiến à, cháu có nguyện ý lấy con gái bác không?” Tôi dứt khoát từ chối: “Thầy Tạ, xin thứ lỗi, tôi đây không dám trèo cao!”
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem6,391
Số chương8
Thể loạiBáo Thù, Đô Thị, Gia Đấu, Gia Đình, Gương Vỡ Không Lành, Hiện Đại, Thị Giác Nam Chủ, Trọng Sinh, Trùng Sinh, Vả Mặt

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 117/4/20258360
Chương 2Chương 217/4/20258250
Chương 3Chương 317/4/20257820
Chương 4Chương 417/4/20257600
Chương 5Chương 517/4/20257710
Chương 6Chương 617/4/20258010
Chương 7Chương 717/4/20258040
Chương 8Chương 817/4/20257830
LÂM KIẾN

LÂM KIẾN

LÂM KIẾN
6391
Lượt xem
8
Chương

Mô tả

Nửa năm sau khi tôi qua đời, vợ tôi đã kết hôn với mối tình đầu của cô ta.

Trong đám cưới, vợ tôi nước mắt rưng rưng, ôm chặt lấy gã đàn ông đó.

Con trai tôi tự tay dâng rượu giao bôi cho họ, khóc lóc nói với ông ta: “Cuối cùng con cũng có thể đường đường chính chính gọi người là cha rồi.”

Linh hồn tôi lơ lửng trên không, nhìn mọi người vỗ tay tán thưởng cho tình yêu vĩnh cửu của bọn họ.

Chẳng ai đoái hoài đến người chồng danh chính ngôn thuận còn chưa yên mồ yên mả là tôi đây.

Khi tôi mở mắt lần nữa, đúng vào thời điểm cha của vợ tôi đến nhà bàn chuyện hôn nhân.

“Con gái lớn rồi không giữ lại được, giữ rồi giữ mãi chỉ mau kết thù. A Kiến à, cháu có nguyện ý lấy con gái bác không?”

Tôi dứt khoát từ chối: “Thầy Tạ, xin thứ lỗi, tôi đây không dám trèo cao!”