Tiêu đề | Nữ Chính Phản Công - Kiếp Này Không Tha |
---|---|
Mô tả | Em gái tôi đã bị một kẻ công lược chiếm đoạt thân xác. Cô ta vì để công lược thiếu gia thủ đô nên đã vung dao tự làm mình bị thương trong một đêm mưa, cả người đầy vết tích ngã trước cửa nhà nam chính, khóc lóc nói rằng tôi bắt nạt cô ta. Để báo thù cho cô ta, nam chính đã cho người bắt tôi đi, nhổ sạch răng, đánh gãy xương chân và ép tôi quỳ gối trước mặt cô ta để chuộc tội. Nam chính lạnh lùng liếc nhìn: “Dám làm cô ấy bị thương, cô phải trả giá." Tôi bị hành hạ hết lần này đến lần khác, trong cơn tuyệt vọng, tôi đã phóng hỏa để cùng chết với bọn họ. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về ba năm trước. Kẻ công lược cầm kéo chĩa vào cánh tay mình, thương hại nhìn tôi: "Nữ chính à, gặp phải tôi thì coi như cô xui xẻo rồi." Tôi liền cầm ngay con dao phay, chĩa thẳng vào mặt cô ta và mỉm cười: "Đúng vậy, gặp phải tôi, cô mới xui xẻo đấy." 1 Khói mù giăng kín, biển lửa cuộn trào. Tôi chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng khi bị lửa thiêu, ôm chặt lấy Ôn Tĩnh, mặc cho nam chính lao tới đấm đá, tôi cũng quyết không buông tay. Trước khi ngọn lửa nuốt chửng tất cả, tôi cười lên man dại: "Ha ha ha, cùng chết cả đi!" ... Lại mở mắt ra, cảnh tượng quen thuộc trước mắt khiến tôi có chút mơ hồ. Cách đó không xa, “em gái" đang cầm một cây kéo chĩa vào cánh tay mình, khuôn mặt dịu dàng, e thẹn ngày nào giờ lại lộ ra vẻ ác ý dữ tợn. Cô ta thương hại nhìn tôi, khẽ thì thầm một câu: "Nữ chính à, gặp phải tôi coi như cô xui xẻo rồi." Tôi lập tức bừng tỉnh. Tôi đã quay về cái ngày mà kẻ công lược Ôn Tĩnh vung dao tự làm mình bị thương. Ôn Tĩnh cong môi, cầm kéo rạch nhẹ vài đường lên cánh tay, máu lập tức tí tách chảy xuống. "Chị ơi, chị đoán xem, bọn họ sẽ đứng về phía ai?" Ký ức đau đớn về việc bị hành hạ trước khi chết ồ ạt quay về. Cảm giác đau đớn như bị thiêu sống lúc hấp hối dường như vẫn còn đọng lại trong cơ thể. Tôi đột ngột giật lấy cây kéo từ tay Ôn Tĩnh, túm tóc cô ta đập mạnh vào tường. Rầm một tiếng. Đầu va vào tường phát ra một tiếng động trầm đục. Ôn Tĩnh ôm đầu, kinh ngạc nhìn tôi: “Cô điên rồi... A! Cô muốn làm gì?!" Trong tiếng la hét thất thanh, chói tai của Ôn Tĩnh, tôi ấn mạnh mặt cô ta vào tường, dùng sức nặng của cơ thể đè lên, kìm chặt hai tay cô ta. "Muốn chơi trò vu oan giá họa à? Được thôi, vậy tôi không ngại nhận luôn tội danh này đâu. Để cô xem thế nào mới gọi là bắt nạt thật sự." Tôi tăng thêm lực ở tay. Gương mặt xinh đẹp của Ôn Tĩnh biến dạng dưới sức ép của bức tường. Cơ thể cô ta điên cuồng giãy giụa, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của tôi. "Thẩm Xu! Cô thả tôi ra! Cô muốn chết à? Nếu để Phó Cảnh Trạm biết thì..." "Anh ta biết thì đã sao?" Tôi nhìn Ôn Tĩnh từ trên cao, dùng một tay lấy con dao phay trên bàn bên cạnh, thích thú nhìn chằm chằm gương mặt đột nhiên trở nên sợ hãi của cô ta. "Cô nói xem, bây giờ tôi xử lý cô, cô còn có cơ hội nói cho anh ta biết không?" 2 Kiếp trước, sau khi chết tôi mới biết em gái mình đã bị một kẻ công lược tên là Ôn Tĩnh chiếm đoạt thân xác. Còn tôi là nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết ngọt sủng hào môn. Kẻ công lược chiếm lấy thân thể em gái tôi, đội lốt em gái tôi, dốc hết tâm tư để công lược Thiếu gia thủ đô Phó Cảnh Trạm, hòng cướp đoạt vận khí của nữ chính. Cô ta tự xây dựng hình tượng một bông bạch liên hoa đáng thương bị gia đình bắt nạt, thậm chí không tiếc vung dao tự làm mình bị thương trong một đêm mưa, cả người đầy vết tích ngã trước cửa nhà nam chính, khóc lóc nói rằng tôi bắt nạt cô ta. "Phó Cảnh Trạm, anh đã nói sẽ không để em bị thương nữa mà." Giọng nói nức nở như sắp khóc ấy kết hợp với gương mặt yếu ớt, xanh xao của Ôn Tĩnh, chỉ trong một khoảnh khắc đã khiến Phó Cảnh Trạm nổi giận. Anh ta cho người bắt tôi đi, nhốt tôi dưới tầng hầm và hành hạ hết lần này đến lần khác. Gậy gộc hung hăng nện xuống đầu gối tôi, hết gậy này đến gậy khác. Cơn đau như xương vỡ vụn khiến tôi sống không bằng chết. Phó Cảnh Trạm đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng và chán ghét chiếu lên người tôi. "Dám làm cô ấy bị thương, cô phải trả giá." Ánh mắt anh ta dịch lên trên, khẽ nheo lại. Đó là dấu hiệu cho thấy anh ta đã mất kiên nhẫn. "Ồn ào quá." Phó Cảnh Trạm vẻ mặt thờ ơ, trước khi quay người rời đi còn dừng lại ở cửa một chút: “Nhổ hết răng của cô ta đi." "Lần sau tới, tôi không muốn nghe cô ta nói thêm một lời nào nữa." Sau đó, Phó Cảnh Trạm quả thực không nghe tôi nói thêm một lời nào. Tôi giống như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối, toàn thân đầy thương tích nhưng vẫn chờ đợi thời cơ thích hợp để giáng cho kẻ thù đòn cuối cùng. Sau này, cuối cùng tôi cũng đợi được đến lúc Ôn Tĩnh và Phó Cảnh Trạm cùng nhau đến. Trên mặt Ôn Tĩnh vẫn còn lớp trang điểm cô dâu tinh xảo, vẻ mặt rạng rỡ, khoác tay Phó Cảnh Trạm. Cô ta bịt mũi lại gần tôi, khóe miệng nở nụ cười độc địa: "Hi hi, lại xử lý xong một nữ chính." "Đừng nhìn tôi như vậy chứ, có trách thì chỉ trách hai chị em cô quá ngốc. Đặc biệt là em gái cô." "Ban đầu cơ thể tôi chọn không phải là nó, nhưng hôm đó tôi vừa xuyên đến không lâu, trong người không khỏe, tình cờ gặp nó. Nó đưa tôi đến bệnh viện, tất bật lo liệu giúp tôi, trả cả viện phí, trước khi đi còn hỏi nhà tôi ở đâu, có ai đến đón không." Ôn Tĩnh hơi dừng lại, như đang nhớ lại điều gì đó. "Tôi thuận miệng bịa ra một hoàn cảnh bi thảm cha mẹ đều mất, không ngờ con ngốc đó lại tin thật, không chút phòng bị mà trao cho tôi lòng tin mong manh nhất của nó." Nụ cười của Ôn Tĩnh đột nhiên trở nên có vài phần điên dại. "Nó thật ngu ngốc. Đã dễ bị lừa như vậy, tôi dứt khoát chiếm lấy thân thể của nó, sống thay nó..." Lời của cô ta đột ngột dừng lại... Tôi lấy thân mình làm mồi, châm lửa rồi ôm chặt lấy cô ta. "Cùng chết đi." Ánh lửa phản chiếu sự điên cuồng trong đáy mắt tôi. |
Trạng thái | Hoàn thành |
Tác giả | Đọc Xíu - Admin |
Lượt xem | 473 |
Số chương | 8 |
Thể loại | Tiểu Thuyết, Trọng Sinh, Đô Thị, Gia Đấu, Hệ Thống, Nữ Cường, Vả Mặt, Ngược, Hào Môn Thế Gia, Ngược Nữ, Trả Thù, Huyền Huyễn, Hoán Đổi Thân Xác, Gia Đình, Xuyên Không, Hư Cấu Kỳ Ảo |
Danh sách chương
STT | Tiêu đề | Ngày đăng | Lượt xem | Bình luận |
---|---|---|---|---|
Chương 1 | Kiếp Này Không Tha - Chương 1 | 14/9/2025 | 23 | 0 |
Chương 2 | Kiếp Này Không Tha - Chương 2 | 14/9/2025 | 70 | 0 |
Chương 3 | Kiếp Này Không Tha - Chương 3 | 14/9/2025 | 55 | 0 |
Chương 4 | Kiếp Này Không Tha - Chương 4 | 14/9/2025 | 38 | 0 |
Chương 5 | Kiếp Này Không Tha - Chương 5 | 14/9/2025 | 79 | 0 |
Chương 6 | Kiếp Này Không Tha - Chương 6 | 14/9/2025 | 53 | 0 |
Chương 7 | Kiếp Này Không Tha - Chương 7 | 14/9/2025 | 75 | 0 |
Chương 8 | Kiếp Này Không Tha - Chương 8 | 14/9/2025 | 80 | 0 |

Nữ Chính Phản Công - Kiếp Này Không Tha

Mô tả
Em gái tôi đã bị một kẻ công lược chiếm đoạt thân xác.
Cô ta vì để công lược thiếu gia thủ đô nên đã vung dao tự làm mình bị thương trong một đêm mưa, cả người đầy vết tích ngã trước cửa nhà nam chính, khóc lóc nói rằng tôi bắt nạt cô ta.
Để báo thù cho cô ta, nam chính đã cho người bắt tôi đi, nhổ sạch răng, đánh gãy xương chân và ép tôi quỳ gối trước mặt cô ta để chuộc tội.
Nam chính lạnh lùng liếc nhìn: “Dám làm cô ấy bị thương, cô phải trả giá."
Tôi bị hành hạ hết lần này đến lần khác, trong cơn tuyệt vọng, tôi đã phóng hỏa để cùng chết với bọn họ.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về ba năm trước.
Kẻ công lược cầm kéo chĩa vào cánh tay mình, thương hại nhìn tôi: "Nữ chính à, gặp phải tôi thì coi như cô xui xẻo rồi."
Tôi liền cầm ngay con dao phay, chĩa thẳng vào mặt cô ta và mỉm cười:
"Đúng vậy, gặp phải tôi, cô mới xui xẻo đấy."
1
Khói mù giăng kín, biển lửa cuộn trào.
Tôi chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng khi bị lửa thiêu, ôm chặt lấy Ôn Tĩnh, mặc cho nam chính lao tới đấm đá, tôi cũng quyết không buông tay.
Trước khi ngọn lửa nuốt chửng tất cả, tôi cười lên man dại:
"Ha ha ha, cùng chết cả đi!"
...
Lại mở mắt ra, cảnh tượng quen thuộc trước mắt khiến tôi có chút mơ hồ.
Cách đó không xa, “em gái" đang cầm một cây kéo chĩa vào cánh tay mình, khuôn mặt dịu dàng, e thẹn ngày nào giờ lại lộ ra vẻ ác ý dữ tợn.
Cô ta thương hại nhìn tôi, khẽ thì thầm một câu: "Nữ chính à, gặp phải tôi coi như cô xui xẻo rồi."
Tôi lập tức bừng tỉnh.
Tôi đã quay về cái ngày mà kẻ công lược Ôn Tĩnh vung dao tự làm mình bị thương.
Ôn Tĩnh cong môi, cầm kéo rạch nhẹ vài đường lên cánh tay, máu lập tức tí tách chảy xuống.
"Chị ơi, chị đoán xem, bọn họ sẽ đứng về phía ai?"
Ký ức đau đớn về việc bị hành hạ trước khi chết ồ ạt quay về.
Cảm giác đau đớn như bị thiêu sống lúc hấp hối dường như vẫn còn đọng lại trong cơ thể.
Tôi đột ngột giật lấy cây kéo từ tay Ôn Tĩnh, túm tóc cô ta đập mạnh vào tường.
Rầm một tiếng.
Đầu va vào tường phát ra một tiếng động trầm đục.
Ôn Tĩnh ôm đầu, kinh ngạc nhìn tôi: “Cô điên rồi... A! Cô muốn làm gì?!"
Trong tiếng la hét thất thanh, chói tai của Ôn Tĩnh, tôi ấn mạnh mặt cô ta vào tường, dùng sức nặng của cơ thể đè lên, kìm chặt hai tay cô ta.
"Muốn chơi trò vu oan giá họa à? Được thôi, vậy tôi không ngại nhận luôn tội danh này đâu. Để cô xem thế nào mới gọi là bắt nạt thật sự."
Tôi tăng thêm lực ở tay.
Gương mặt xinh đẹp của Ôn Tĩnh biến dạng dưới sức ép của bức tường.
Cơ thể cô ta điên cuồng giãy giụa, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của tôi.
"Thẩm Xu! Cô thả tôi ra! Cô muốn chết à? Nếu để Phó Cảnh Trạm biết thì..."
"Anh ta biết thì đã sao?"
Tôi nhìn Ôn Tĩnh từ trên cao, dùng một tay lấy con dao phay trên bàn bên cạnh, thích thú nhìn chằm chằm gương mặt đột nhiên trở nên sợ hãi của cô ta.
"Cô nói xem, bây giờ tôi xử lý cô, cô còn có cơ hội nói cho anh ta biết không?"
2
Kiếp trước, sau khi chết tôi mới biết em gái mình đã bị một kẻ công lược tên là Ôn Tĩnh chiếm đoạt thân xác.
Còn tôi là nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết ngọt sủng hào môn.
Kẻ công lược chiếm lấy thân thể em gái tôi, đội lốt em gái tôi, dốc hết tâm tư để công lược Thiếu gia thủ đô Phó Cảnh Trạm, hòng cướp đoạt vận khí của nữ chính.
Cô ta tự xây dựng hình tượng một bông bạch liên hoa đáng thương bị gia đình bắt nạt, thậm chí không tiếc vung dao tự làm mình bị thương trong một đêm mưa, cả người đầy vết tích ngã trước cửa nhà nam chính, khóc lóc nói rằng tôi bắt nạt cô ta.
"Phó Cảnh Trạm, anh đã nói sẽ không để em bị thương nữa mà."
Giọng nói nức nở như sắp khóc ấy kết hợp với gương mặt yếu ớt, xanh xao của Ôn Tĩnh, chỉ trong một khoảnh khắc đã khiến Phó Cảnh Trạm nổi giận.
Anh ta cho người bắt tôi đi, nhốt tôi dưới tầng hầm và hành hạ hết lần này đến lần khác.
Gậy gộc hung hăng nện xuống đầu gối tôi, hết gậy này đến gậy khác.
Cơn đau như xương vỡ vụn khiến tôi sống không bằng chết.
Phó Cảnh Trạm đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng và chán ghét chiếu lên người tôi.
"Dám làm cô ấy bị thương, cô phải trả giá."
Ánh mắt anh ta dịch lên trên, khẽ nheo lại.
Đó là dấu hiệu cho thấy anh ta đã mất kiên nhẫn.
"Ồn ào quá."
Phó Cảnh Trạm vẻ mặt thờ ơ, trước khi quay người rời đi còn dừng lại ở cửa một chút: “Nhổ hết răng của cô ta đi."
"Lần sau tới, tôi không muốn nghe cô ta nói thêm một lời nào nữa."
Sau đó, Phó Cảnh Trạm quả thực không nghe tôi nói thêm một lời nào.
Tôi giống như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối, toàn thân đầy thương tích nhưng vẫn chờ đợi thời cơ thích hợp để giáng cho kẻ thù đòn cuối cùng.
Sau này, cuối cùng tôi cũng đợi được đến lúc Ôn Tĩnh và Phó Cảnh Trạm cùng nhau đến.
Trên mặt Ôn Tĩnh vẫn còn lớp trang điểm cô dâu tinh xảo, vẻ mặt rạng rỡ, khoác tay Phó Cảnh Trạm.
Cô ta bịt mũi lại gần tôi, khóe miệng nở nụ cười độc địa: "Hi hi, lại xử lý xong một nữ chính."
"Đừng nhìn tôi như vậy chứ, có trách thì chỉ trách hai chị em cô quá ngốc. Đặc biệt là em gái cô."
"Ban đầu cơ thể tôi chọn không phải là nó, nhưng hôm đó tôi vừa xuyên đến không lâu, trong người không khỏe, tình cờ gặp nó. Nó đưa tôi đến bệnh viện, tất bật lo liệu giúp tôi, trả cả viện phí, trước khi đi còn hỏi nhà tôi ở đâu, có ai đến đón không."
Ôn Tĩnh hơi dừng lại, như đang nhớ lại điều gì đó.
"Tôi thuận miệng bịa ra một hoàn cảnh bi thảm cha mẹ đều mất, không ngờ con ngốc đó lại tin thật, không chút phòng bị mà trao cho tôi lòng tin mong manh nhất của nó."
Nụ cười của Ôn Tĩnh đột nhiên trở nên có vài phần điên dại.
"Nó thật ngu ngốc. Đã dễ bị lừa như vậy, tôi dứt khoát chiếm lấy thân thể của nó, sống thay nó..."
Lời của cô ta đột ngột dừng lại...
Tôi lấy thân mình làm mồi, châm lửa rồi ôm chặt lấy cô ta.
"Cùng chết đi."
Ánh lửa phản chiếu sự điên cuồng trong đáy mắt tôi.