Danh sách truyện

Tìm kiếm và lọc truyện theo nhiều tiêu chí

Danh sách truyện (Ngược Luyến Tàn Tâm)

  • 1. Khi Lưu Luyến Dần Trở Thành Chấp Niệm

    Tác giả: Cá Mặn Rất Mặn

    Thể loại: ngon-tinh, he, hien-dai, nguoc, nguoc-luyen-tan-tam, gia-dinh

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 25

    Lượt xem: 185,746

    Mô tả: “Diệp Lê, coi như bố mẹ cầu xin con, hãy để Tự Bạch đi xem thử đi, mạng người là quan trọng nhất mà!”   Diệp Lê chưa bao giờ nghĩ rằng, vào chính ngày cưới của mình, bố mẹ ruột lại khóc lóc van nài cô, muốn cô cho vị hôn phu của mình đi gặp một người phụ nữ khác.   Trong phòng phục trang, Diệp Lê khoác trên mình bộ váy cưới, thân người run rẩy nhìn về phía Bùi Tự Bạch.   Quen nhau đã hơn mười năm, làm sao cô không nhận ra sự do dự trong ánh mắt anh ta?   Bên ngoài sảnh tiệc, giọng của người dẫn chương trình liên tục vang lên, mời chú rể ra ngoài.   Thời gian trôi qua từng giây từng phút.   Bùi Tự Bạch nắm chặt điện thoại trong tay, những khớp ngón tay thon dài đã sớm trắng bệch.   Cuối cùng, anh ta ngước mắt lên, trong ánh mắt mang theo sự áy náy, nhìn về phía Diệp Lê:   “Nếu Đào Tư thật sự nhảy lầu, chúng ta sẽ áy náy cả đời. Diệp Lê, đám cưới này tạm hoãn, sau này, anh sẽ bù cho em một lễ cưới hoàn chỉnh.”   Và rồi anh ta đã đưa ra lựa chọn.   Vì Đào Tư, anh ta đã bỏ rơi cô.

  • 2. Sơ Nguyệt

    Tác giả: Đồng Đồng

    Thể loại: co-dai, va-mat, nguoc, nguoc-luyen-tan-tam, tra-thu

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 24

    Lượt xem: 136,111

    Mô tả: Ta là nha hoàn hồi môn của tiểu thư. Đêm thành hôn đó, ta bị thế tử gia mặc hỉ phục ôm vào thư phòng, cởi váy lụa. Ta tràn ra giọng nghẹn ngào: "Thế tử, nô tỳ không phải tiểu thư." Hắn ánh mắt sâu thẳm, tiếng nói chìm câm: "Sơ nguyệt, giúp ta sinh một đứa bé." Một đêm bị hành hạ, ta mới biết được tiểu thư bị bệnh dữ, không cách nào sinh con, còn cần máu đầu tim của trẻ con làm thuốc dẫn. Tiểu thư xưa nay vốn cao cao tại thượng, quỳ gối xuống trước mặt nha hoàn bần tiện như ta. "Sơ Nguyệt ngươi cùng thế tử gia thử thêm vài lần, coi như ta cầu xin ngươi, nhất định phải mang thai cốt nhục của hắn."   Họ coi ta là vò thuốc sống, coi con của ta là thuốc dẫn mà dày vò.   Sau này, ta không chịu đựng nổi nhảy núi tự tử, lại nghe tin Thế tử gia một đêm bạc trắng đầu, người không ra người, ma không ra ma Thế tử gia điên rồi…

  • 3. Thưa Tổng Tài, Vợ Anh Đã Ch.ế.t Rồi!

    Tác giả: Cá Mặn Rất Mặn

    Thể loại: hien-dai, nguoc, nguoc-luyen-tan-tam, tong-tai

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 35

    Lượt xem: 102,379

    Mô tả: Vào đêm Trần Anh chết, chồng cô ấy và bạch nguyệt quang đang tằng tịu bên nhau. Sau này, hắn phải dùng cả đời để hối lỗi với vợ của mình… “Thưa tổng tài, phu nhân đã qua đời rồi.”

  • 4. Nghe Nói Anh "Ghét" Cô Ta?

    Tác giả: Cá Mặn Rất Mặn

    Thể loại: ngon-tinh, he, nguoc-luyen-tan-tam

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 12

    Lượt xem: 74,876

    Mô tả: Anh từng vì một cô gái khác mà lục soát cả thành phố, cũng vì cô ấy mà bỏ tôi lại một mình trong cơn mưa to giữa đêm khuya.   Ngụy Diên, chúng ta không còn khả năng nữa rồi.   Hình xăm trên cổ của Ngụy Diên là chữ viết tắt tên của bạn gái cũ.   Sở dĩ anh ấy liếc nhìn tôi thêm một lần trong đám đông chỉ vì tôi có đôi mắt giống cô gái đó.

  • 5. KHI CÔ ẤY NHẸ NHÀNG RỜI BỎ

    Tác giả: Dung Dăng Dung Dẻ

    Thể loại: do-thi, nu-cuong, va-mat, he, hien-dai, nguoc, nguoc-luyen-tan-tam, hao-mon-the-gia, gia-dinh, chua-lanh, ngot

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 13

    Lượt xem: 60,441

    Mô tả: Tôi và Lăng Tiêu kết hôn chưa đầy nửa năm, thì cô thanh mai trúc mã của anh ấy vừa trở thành góa phụ.     Lăng Tiêu ngày ngày cùng thanh mai trúc mã kề vai sát cánh.     Vì cô ấy và đứa con của cô mà hết lòng chăm sóc, quan tâm chu đáo.     Còn tôi, người vợ cưới hỏi đàng hoàng, lại bị bỏ mặc một bên như người vô hình.     Tôi sống trong căn phòng tân hôn trống rỗng, chịu đựng sự dày vò và chờ đợi trong vô vọng.     Chờ mãi, chờ đến mỏi mệt.     Đến một lúc, tôi không còn muốn chờ nữa.     Đời người chỉ có một lần, không thể lãng phí vào việc chờ đợi một kẻ phụ lòng.

  • 6. Bao Nhiêu Nỗi Nhớ Hóa Hư Không

    Tác giả: Cá Mặn Rất Mặn

    Thể loại: ngon-tinh, hien-dai, nguoc, nguoc-luyen-tan-tam

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 30

    Lượt xem: 58,089

    Mô tả: 7:30 giờ tối, cô ấy cất công chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn, anh ta vẫn chưa quay lại.   8:00 giờ tối, cô ấy chuẩn bị nước tắm cho anh ta, anh ta vẫn chưa quay lại.   11:00 giờ tối, cô ấy ủi thẳng quần áo mà anh ta sẽ mặc vào ngày mai.   11:59 giờ tối, cô ấy thẫn thờ nhìn bàn thức ăn sớm ngụi ngắt cùng căn nhà lạnh lẽo trống rỗng.   Bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động, anh ta cuối cùng cũng chịu về nhà trước 12 giờ đêm.   Trước khi kết hôn, cô ấy đã cảnh cáo anh ta, mỗi ngày bắt buộc phải về nhà trước trời sáng, từ đó mỗi ngày anh ta đến canh đến phút cuối cùng mới bước vào nhà, tuyệt đối không thèm dư ra thêm một giây một phút nào.

  • 7. Thâm tình đến muộn

    Tác giả: Nhân Trí page

    Thể loại: ngon-tinh, va-mat, hanh-dong, nguoc, nguoc-luyen-tan-tam, hao-mon-the-gia, nguoc-nu, nguoc-nam, tra-thu, gia-dinh, tong-tai, ngot, truy-the, duong-the

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 22

    Lượt xem: 56,195

    Mô tả: ✅ Chương 1 Năm 2022, Thất Tịch. Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua. Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?” Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?” “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ. Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?” Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít. Hôm nay, hình như là lần đầu tiên hắn về nhà trong tháng này, Phương Gia Ý cười khổ, giọng nói tràn đầy tự giễu: “Không có ý nghĩa, là em quá ngang ngược.” Vừa trở về nghe nói chuyện kỳ quái, Ngụy Mân Tự cảm thấy phiền chán, nhưng đã trễ thế này, hắn lại lười đi, Ngụy Mân Tự lạnh mặt cởi áo khoác: “Đã khuya rồi, nghỉ ngơi đi.” Theo bản năng tiếp nhận áo khoác xa lạ trong tay hắn, Phương Gia Ý nhất thời giật mình, trước đây quần áo Ngụy Mân Tự đều do cô xử lý, cũng không biết từ khi nào, quần áo của hắn đều trở nên xa lạ. “Bảo em mang áo ngủ cho anh, em đang phát ngốc cái gì?” Giọng Ngụy Mân Tự không kiên nhẫn từ phòng tắm truyền đến. Phương Gia Ý nhìn lướt qua hành lý màu trắng đã đóng gói xong, dù sao cũng chỉ có thể cùng hắn trải qua một ngày kỷ niệm cuối cùng... “Được, có ngay.” Cô như không có việc xảy ra gì treo áo khoác lên, cầm một bộ áo ngủ màu lam đưa cho Ngụy Mân Tự. Hắn ghét bỏ nhìn thoáng qua: “Quần áo này đã cũ rồi, còn lấy ra làm gì?” Tay cô run lên, áo ngủ suýt nữa rơi trên mặt đất, lúc học đại học hai người yêu nhau, gia thế cô bình thường, Ngụy Mân Tự lại là đại thiếu gia giàu có, vì ở bênvới cô, Ngụy Mân Tự thậm chí không tiếc đoạn tuyệt với cha mẹ, bộ áo ngủ tình nhân này là lúc tân hôn bọn họ cùng nhau chọn, bảy năm, quần áo cũ, người cũng cũ. Thừa dịp Ngụy Mân Tự tắm rửa, Phương Gia Ý lấy thoả thuận cô đã chuẩn bị từ lâu trong ngăn kéo ra, cô nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, cho đến khi xác định không có vấn đề mới thả về chỗ cũ, nằm lên giường ngủ của hai người, trong đầu Phương Gia Ý hiện lên lời của anh trai Phương Gia Hàn: “Đừng đem toàn bộ thể xác và tinh thần phó thác cho Ngụy Mân Tự, cậu ta... không xứng.” Anh trai cô hẳn là đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, mới có thể hàm súc nhắc nhở cô như vậy, bên giường bỗng nhiên lún xuống một chút, Phương Gia Ý theo bản năng ôm hắn, Ngụy Mân Tự lại xua tay cô ra: “Anh mệt c..hết đi được, đi ngủ sớm một chút đi.” Phương Gia Ý cắn chặt môi dưới. Sáng hôm sau, bảy giờ sáng. Phương Gia Ý rời giường chuẩn bị bữa sáng, bỗng nhiên dạ dày quặn đau, cô vọt vào toilet cách phòng ngủ chính xa nhất, dùng tiếng xả nước che giấu tiếng nôn mửa, nhìn tơ máu bị cuốn đi, Phương Gia Ý cười khổ. Khi Phương Gia Ý đi ra, Ngụy Mân Tự đang vắt chân ngồi ở bên bàn ăn đọc báo, rõ ràng bữa sáng đã làm xong đặt ở trên bàn ăn, lại nhất định muốn cô tự mình bưng lên bàn, từ khi làm ăn càng ngày càng lớn, Ngụy Mân Tự dường như đều yên tâm thoải mái với tất cả mọi chuyện, chưa bao giờ lo lắng qua cảm nhận của Phương Gia Ý. “Đúng năm giờ chiều nay đến Như Ý Cư, cùng cha mẹ ăn bữa cơm.” Ngụy Mân Tự chậm rãi ăn điểm tâm, thông báo cho cô nhớ đến. Cái gọi là ăn cơm, mỗi lần đều kèm theo sự sỉ nhục của cha mẹ hắn, lần này, Phương Gia Ý không muốn chịu đựng sự sỉ nhục đó nữa: “Hôm nay tôi có việc.” Ngụy Mân Tự không vui thả dao ăn xuống, ánh mắt sắc bén giống như muốn nhìn thấu cô: “Anh vì em mà đoạn tuyệt với người nhà năm năm, hiện tại vất vả lắm mới giảng hoà, em không thể anh mà hiếu thuận với cha mẹ sao?!” Trong lòng cay đắng dâng trào, Phương Gia Ý hít một hơi thật sâu, đặt thỏa thuận ly hôn ở trước mặt hắn: “Anh bớt chút thời gian, chúng ta đi Cục Dân chính, làm thủ tục ly hôn làm đi.”

  • 8. Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối

    Tác giả: Cá Mặn Rất Mặn

    Thể loại: ngon-tinh, hien-dai, nguoc, nguoc-luyen-tan-tam

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 21

    Lượt xem: 54,778

    Mô tả: “Mẹ, chú Đoàn, hồ sơ du học của con đã được chấp nhận rồi, con định sẽ ra nước ngoài học.”   Trong căn phòng khách yên tĩnh, giọng nói của Hướng Vân Lộc nhẹ nhàng và trầm lắng, tựa như một giọt nước rơi xuống hồ.   Mẹ Hướng ngồi đối diện trên ghế sofa vui mừng khôn xiết: "Nhanh như vậy đã duyệt rồi sao? Khi nào con đi?”   “Mười ngày nữa con đi ạ.”

  • 9. Vô Tâm

    Tác giả: Tuế Tuế

    Thể loại: va-mat, hien-dai, nguoc-luyen-tan-tam

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 24

    Lượt xem: 48,680

    Mô tả: Bạn gái cũ của bạn trai tôi bị mất trí nhớ, ký ức dừng lại ở năm hai người họ yêu nhau say đắm nhất.    Để giúp cô ta tìm lại ký ức, họ nấu cơm, đùa giỡn, hôn nhau trong chính căn hộ quà cưới của tôi, còn quay video đăng lên TikTok  khiến nó nổi tiếng chỉ sau một đêm.   Cô gái đêm khuya livestream khóc lóc: “Tất cả mọi người đều bước về phía trước, tại sao chỉ có mình tôi bị mắc kẹt trong tình yêu?”   Vô số cư dân mạng xúc động rơi nước mắt, kêu gọi tôi trả bạn trai lại cho người yêu cũ của anh ta.   Tôi bị cư dân mạng công kích đến mức thai nhi bất ổn, vừa khóc vừa gọi điện cho bạn trai.    Anh ta lại mất kiên nhẫn cúp máy: “Đường Nhiễm, chỉ một tháng nữa thôi, cô ta khôi phục trí nhớ sẽ rời đi, ngay cả chút độ lượng này em cũng không có sao?”   Độ lượng?   Ngày hôm sau, khi chuẩn bị làm hoá trị, tôi đến bệnh viện phẫu thuật, bỏ đứa bé, sau đó đóng gói gửi cho anh ta.    À, nghe nói anh ta phát điên rồi.

  • 10. Rồi Em Sẽ Lại Là Viên Ngọc Quý

    Tác giả: Cá Mặn Rất Mặn

    Thể loại: ngon-tinh, se, hien-dai, nguoc, nguoc-luyen-tan-tam, gia-dinh

    Trạng thái: Đang ra

    Số chương: 26

    Lượt xem: 46,731

    Mô tả: “Con gái con đứa có nhà cửa, mày mang chửa hoang của thằng nào?!”   Ba mẹ tôi như phát điên chất vấn tôi.   Hỏi đứa bé trong bụng tôi là của ai.   Tôi nhìn họ, đột nhiên bật cười: “Là của bọn bắt cóc chứ ai.”   Ba mẹ và anh tôi phút chốc sững người, sắc mặt trắng bệch.   Tôi tiếp tục ung dung lên tiếng: “Cả nhà đã quên rồi sao? Bọn bắt cóc cần tiền chuộc, các người chỉ cầu xin được chuộc đứa con gái cưng kia, còn nói muốn dạy cho tôi bài học để biết thế nào là lễ độ.”   Mẹ tôi nhũn người ngồi phịch xuống sofa, lắp bắp: “Không thể nào, ba mẹ chỉ muốn cho con chút bài học, muốn con đừng bắt nạt Tiểu Ái nữa, ba mẹ không hề… không hề nghĩ rằng…”   Tôi ngồi xổm trước mặt bà: “Các người không hề nghĩ rằng, bọn bắt cóc sẽ làm nhục tôi, đúng không?”   Không đợi câu trả lời, tôi nói tiếp: “Các người nghĩ xem, đám bắt cóc có tận mấy người đàn ông, họ có nhân tính không?”   Mẹ tôi định mở miệng nói gì, tôi liền ngắt lời: “Khi tôi bỏ trốn quay về, trên người biết bao nhiêu vết thương, tại sao các người không ai hỏi han đến tôi?”   “Các người không đến cứu tôi, các người chỉ dẫn theo Tiêu Ái rời đi.”   “Một ngày, hai ngày, tròn một tháng, các người vẫn không đến…”   “Các người đoán xem, bọn bắt cóc còn cho rằng sẽ nhận được tiền chuộc không?”   Giờ thì hay rồi, tôi chẳng sống được bao lâu nữa.

  • 11. Trao Gửi Tình Yêu Sâu Đậm

    Tác giả: Tiểu Lạc Lạc

    Thể loại: co-dai, va-mat, he, nguoc-luyen-tan-tam

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 17

    Lượt xem: 45,548

    Mô tả: Ta là Vương phi ngốc nghếch của phủ Nhiếp chính vương. Ta muốn ngoại tình, thay lòng đổi dạ! Bởi vì Nhiếp chính vương lạnh nhạt với ta, bắt nạt ta. Hắn còn vì trắc phi của hắn mà đá đứa con trong bụng ta! Đau lòng quá, ta không muốn làm Vương phi của hắn nữa. Nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác xé bỏ thư hoà ly, bực bội nói: "Nàng là Vương phi được bản vương cưới hỏi đàng hoàng, không có lý do gì, bản vương dựa vào đâu mà bỏ nàng?" Ồ, vậy sao. "Vậy thì ta quyến rũ nam nhân, phạm vào thất xuất. (Thất xuất là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều được nêu thì người chồng có quyền bỏ vợ. Bảy điều phạm đó gồm có: 1) Không sinh được con; 2) Ghen tuông; 3) Ác tật; 4) Dâm đãng; 5) Bất kính với cha mẹ, ông bà; 6) Bất hòa trong gia đình; 7) Trộm cắp.)" Vậy là được rồi chứ?

  • 12. Như Ý Không Như Ý

    Tác giả: Tiểu Lạc Lạc

    Thể loại: ngon-tinh, co-dai, linh-di, se, nguoc-luyen-tan-tam

    Trạng thái: Hoàn thành

    Số chương: 18

    Lượt xem: 34,316

    Mô tả: Mười năm sau khi ta c h ế t, Tiểu thái tử đã lớn, ôm bài vị của ta nói muốn cưới ta.   Bị phụ hoàng dùng tấu chương đánh cho khóc nức nở.   Hoàng đế uy nghiêm nổi giận gầm lên: "Con tỉnh lại đi, nàng đã là người c h ế t!"   Ông mới là người c h ế t ấy, cả nhà ông đều c h ế t hết rồi.   Ta lơ lửng bay lại, một cước đá đổ ấn chương mà ông trân quý nhất.   Rầm một tiếng, nửa con dấu in trên tấu chương, vừa vặn là tên của ta.   Nhụy Nương.   Tiểu thái tử ôm tấu chương, nước mắt còn chưa khô, vừa khóc vừa cười: "Nhụy Nương, phụ hoàng nhìn này, là Nhụy Nương. Tỷ ấy còn sống, tỷ ấy còn sống!"   Hoàng đế rõ ràng giật mình nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Con nói bậy! Vừa rồi là trẫm không cầm chắc thôi!"   Ta lại đá một cước, con dấu vừa nằm im lăn lông lốc, in nửa con dấu màu đỏ tươi lên long bào của ông.   Nhụy Nương.   Hoàng đế sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài, chạy được nửa đường lại nhớ ra gì đó, quay lại xách gáy Tiểu thái tử.   Còn coi như có chút tình nghĩa, biết mang theo con trai cùng chạy trốn.   "Người đâu, có ma!" Ông nói như vậy.   Còn Tiểu thái tử thì nước mắt giàn giụa, hướng về hư không hét lớn: "Nhụy Nương, có phải là tỷ không, tỷ đã trở về rồi đúng không?"   Hắn đã khóc đến như vậy, nhưng vẫn ôm chặt bài vị của ta.   Ta thương yêu nhìn hắn, đưa tay định lau nước mắt cho hắn nhưng lại đâm vào hư không.   Đầu ngón tay hơi trống rỗng, trong lòng man mác đau.   Đúng vậy, ta là ma, không chạm được vào vật sống, chỉ có thể ở cùng vật c h ế t mà thôi.

Khi Lưu Luyến Dần Trở Thành Chấp Niệm
Hoàn thành

Khi Lưu Luyến Dần Trở Thành Chấp Niệm

“Diệp Lê, coi như bố mẹ cầu xin con, hãy để Tự Bạch đi xem thử đi, mạng người là quan trọng nhất mà!”   Diệp Lê chưa bao giờ nghĩ rằng, vào chính ngày cưới của mình, bố mẹ ruột lại khóc lóc van nài cô, muốn cô cho vị hôn phu của mình đi gặp một người phụ nữ khác.   Trong phòng phục trang, Diệp Lê khoác trên mình bộ váy cưới, thân người run rẩy nhìn về phía Bùi Tự Bạch.   Quen nhau đã hơn mười năm, làm sao cô không nhận ra sự do dự trong ánh mắt anh ta?   Bên ngoài sảnh tiệc, giọng của người dẫn chương trình liên tục vang lên, mời chú rể ra ngoài.   Thời gian trôi qua từng giây từng phút.   Bùi Tự Bạch nắm chặt điện thoại trong tay, những khớp ngón tay thon dài đã sớm trắng bệch.   Cuối cùng, anh ta ngước mắt lên, trong ánh mắt mang theo sự áy náy, nhìn về phía Diệp Lê:   “Nếu Đào Tư thật sự nhảy lầu, chúng ta sẽ áy náy cả đời. Diệp Lê, đám cưới này tạm hoãn, sau này, anh sẽ bù cho em một lễ cưới hoàn chỉnh.”   Và rồi anh ta đã đưa ra lựa chọn.   Vì Đào Tư, anh ta đã bỏ rơi cô.

185746
25 chương
Sơ Nguyệt
Hoàn thành

Sơ Nguyệt

Ta là nha hoàn hồi môn của tiểu thư. Đêm thành hôn đó, ta bị thế tử gia mặc hỉ phục ôm vào thư phòng, cởi váy lụa. Ta tràn ra giọng nghẹn ngào: "Thế tử, nô tỳ không phải tiểu thư." Hắn ánh mắt sâu thẳm, tiếng nói chìm câm: "Sơ nguyệt, giúp ta sinh một đứa bé." Một đêm bị hành hạ, ta mới biết được tiểu thư bị bệnh dữ, không cách nào sinh con, còn cần máu đầu tim của trẻ con làm thuốc dẫn. Tiểu thư xưa nay vốn cao cao tại thượng, quỳ gối xuống trước mặt nha hoàn bần tiện như ta. "Sơ Nguyệt ngươi cùng thế tử gia thử thêm vài lần, coi như ta cầu xin ngươi, nhất định phải mang thai cốt nhục của hắn."   Họ coi ta là vò thuốc sống, coi con của ta là thuốc dẫn mà dày vò.   Sau này, ta không chịu đựng nổi nhảy núi tự tử, lại nghe tin Thế tử gia một đêm bạc trắng đầu, người không ra người, ma không ra ma Thế tử gia điên rồi…

136111
24 chương
Thưa Tổng Tài, Vợ Anh Đã Ch.ế.t Rồi!
Hoàn thành

Thưa Tổng Tài, Vợ Anh Đã Ch.ế.t Rồi!

Vào đêm Trần Anh chết, chồng cô ấy và bạch nguyệt quang đang tằng tịu bên nhau. Sau này, hắn phải dùng cả đời để hối lỗi với vợ của mình… “Thưa tổng tài, phu nhân đã qua đời rồi.”

102379
35 chương
Nghe Nói Anh "Ghét" Cô Ta?
Hoàn thành

Nghe Nói Anh "Ghét" Cô Ta?

Anh từng vì một cô gái khác mà lục soát cả thành phố, cũng vì cô ấy mà bỏ tôi lại một mình trong cơn mưa to giữa đêm khuya.   Ngụy Diên, chúng ta không còn khả năng nữa rồi.   Hình xăm trên cổ của Ngụy Diên là chữ viết tắt tên của bạn gái cũ.   Sở dĩ anh ấy liếc nhìn tôi thêm một lần trong đám đông chỉ vì tôi có đôi mắt giống cô gái đó.

74876
12 chương
KHI CÔ ẤY NHẸ NHÀNG RỜI BỎ
Hoàn thành

KHI CÔ ẤY NHẸ NHÀNG RỜI BỎ

Tôi và Lăng Tiêu kết hôn chưa đầy nửa năm, thì cô thanh mai trúc mã của anh ấy vừa trở thành góa phụ.     Lăng Tiêu ngày ngày cùng thanh mai trúc mã kề vai sát cánh.     Vì cô ấy và đứa con của cô mà hết lòng chăm sóc, quan tâm chu đáo.     Còn tôi, người vợ cưới hỏi đàng hoàng, lại bị bỏ mặc một bên như người vô hình.     Tôi sống trong căn phòng tân hôn trống rỗng, chịu đựng sự dày vò và chờ đợi trong vô vọng.     Chờ mãi, chờ đến mỏi mệt.     Đến một lúc, tôi không còn muốn chờ nữa.     Đời người chỉ có một lần, không thể lãng phí vào việc chờ đợi một kẻ phụ lòng.

60441
13 chương
Bao Nhiêu Nỗi Nhớ Hóa Hư Không
Hoàn thành

Bao Nhiêu Nỗi Nhớ Hóa Hư Không

7:30 giờ tối, cô ấy cất công chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn, anh ta vẫn chưa quay lại.   8:00 giờ tối, cô ấy chuẩn bị nước tắm cho anh ta, anh ta vẫn chưa quay lại.   11:00 giờ tối, cô ấy ủi thẳng quần áo mà anh ta sẽ mặc vào ngày mai.   11:59 giờ tối, cô ấy thẫn thờ nhìn bàn thức ăn sớm ngụi ngắt cùng căn nhà lạnh lẽo trống rỗng.   Bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động, anh ta cuối cùng cũng chịu về nhà trước 12 giờ đêm.   Trước khi kết hôn, cô ấy đã cảnh cáo anh ta, mỗi ngày bắt buộc phải về nhà trước trời sáng, từ đó mỗi ngày anh ta đến canh đến phút cuối cùng mới bước vào nhà, tuyệt đối không thèm dư ra thêm một giây một phút nào.

58089
30 chương
Thâm tình đến muộn
Hoàn thành

Thâm tình đến muộn

✅ Chương 1 Năm 2022, Thất Tịch. Ánh nến cháy hết, trong nhà tối đen, bữa tối Phương Gia Ý tỉ mỉ chuẩn bị đã nguội lạnh, chỉ còn còn có ba mươi giây nữa là đúng mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, trong bóng tối nghe tiếng kim giây tích tắt chạy qua. Âm thanh thông báo mở khóa vân tay vang lên, ánh sáng bất thình lình khiến Phương Gia Ý cảm thấy chói mắt, giọng nói của người đàn ông cực kỳ hấp dẫn, êm dịu như rượu ngon lâu năm: “Sao còn chưa ngủ?” Cả phòng im lặng, Phương Gia Ý đưa lưng về phía hắn ngồi ở trước bàn ăn, bóng dáng vừa gầy gò lại cô đơn, đối mặt với sự trầm mặc của cô, Ngụy Mân Tự nhíu mày: “Gọi anh về có chuyện gì?” “Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng ta, em tưởng anh còn nhớ.” Giọng cô rất nhẹ nhưng lời nói rất mạnh mẽ. Ngụy Mân Tự hơi sững sờ, trong lòng có chút phiền não: “Vợ chồng đã ở với nhau bảy năm rồi, hình thức bày vẽ như nào có ý nghĩa sao?” Phương Gia Ý như nghẹn thở, kết hôn bảy năm, số lần hắn về nhà càng ngày càng ít. Hôm nay, hình như là lần đầu tiên hắn về nhà trong tháng này, Phương Gia Ý cười khổ, giọng nói tràn đầy tự giễu: “Không có ý nghĩa, là em quá ngang ngược.” Vừa trở về nghe nói chuyện kỳ quái, Ngụy Mân Tự cảm thấy phiền chán, nhưng đã trễ thế này, hắn lại lười đi, Ngụy Mân Tự lạnh mặt cởi áo khoác: “Đã khuya rồi, nghỉ ngơi đi.” Theo bản năng tiếp nhận áo khoác xa lạ trong tay hắn, Phương Gia Ý nhất thời giật mình, trước đây quần áo Ngụy Mân Tự đều do cô xử lý, cũng không biết từ khi nào, quần áo của hắn đều trở nên xa lạ. “Bảo em mang áo ngủ cho anh, em đang phát ngốc cái gì?” Giọng Ngụy Mân Tự không kiên nhẫn từ phòng tắm truyền đến. Phương Gia Ý nhìn lướt qua hành lý màu trắng đã đóng gói xong, dù sao cũng chỉ có thể cùng hắn trải qua một ngày kỷ niệm cuối cùng... “Được, có ngay.” Cô như không có việc xảy ra gì treo áo khoác lên, cầm một bộ áo ngủ màu lam đưa cho Ngụy Mân Tự. Hắn ghét bỏ nhìn thoáng qua: “Quần áo này đã cũ rồi, còn lấy ra làm gì?” Tay cô run lên, áo ngủ suýt nữa rơi trên mặt đất, lúc học đại học hai người yêu nhau, gia thế cô bình thường, Ngụy Mân Tự lại là đại thiếu gia giàu có, vì ở bênvới cô, Ngụy Mân Tự thậm chí không tiếc đoạn tuyệt với cha mẹ, bộ áo ngủ tình nhân này là lúc tân hôn bọn họ cùng nhau chọn, bảy năm, quần áo cũ, người cũng cũ. Thừa dịp Ngụy Mân Tự tắm rửa, Phương Gia Ý lấy thoả thuận cô đã chuẩn bị từ lâu trong ngăn kéo ra, cô nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, cho đến khi xác định không có vấn đề mới thả về chỗ cũ, nằm lên giường ngủ của hai người, trong đầu Phương Gia Ý hiện lên lời của anh trai Phương Gia Hàn: “Đừng đem toàn bộ thể xác và tinh thần phó thác cho Ngụy Mân Tự, cậu ta... không xứng.” Anh trai cô hẳn là đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, mới có thể hàm súc nhắc nhở cô như vậy, bên giường bỗng nhiên lún xuống một chút, Phương Gia Ý theo bản năng ôm hắn, Ngụy Mân Tự lại xua tay cô ra: “Anh mệt c..hết đi được, đi ngủ sớm một chút đi.” Phương Gia Ý cắn chặt môi dưới. Sáng hôm sau, bảy giờ sáng. Phương Gia Ý rời giường chuẩn bị bữa sáng, bỗng nhiên dạ dày quặn đau, cô vọt vào toilet cách phòng ngủ chính xa nhất, dùng tiếng xả nước che giấu tiếng nôn mửa, nhìn tơ máu bị cuốn đi, Phương Gia Ý cười khổ. Khi Phương Gia Ý đi ra, Ngụy Mân Tự đang vắt chân ngồi ở bên bàn ăn đọc báo, rõ ràng bữa sáng đã làm xong đặt ở trên bàn ăn, lại nhất định muốn cô tự mình bưng lên bàn, từ khi làm ăn càng ngày càng lớn, Ngụy Mân Tự dường như đều yên tâm thoải mái với tất cả mọi chuyện, chưa bao giờ lo lắng qua cảm nhận của Phương Gia Ý. “Đúng năm giờ chiều nay đến Như Ý Cư, cùng cha mẹ ăn bữa cơm.” Ngụy Mân Tự chậm rãi ăn điểm tâm, thông báo cho cô nhớ đến. Cái gọi là ăn cơm, mỗi lần đều kèm theo sự sỉ nhục của cha mẹ hắn, lần này, Phương Gia Ý không muốn chịu đựng sự sỉ nhục đó nữa: “Hôm nay tôi có việc.” Ngụy Mân Tự không vui thả dao ăn xuống, ánh mắt sắc bén giống như muốn nhìn thấu cô: “Anh vì em mà đoạn tuyệt với người nhà năm năm, hiện tại vất vả lắm mới giảng hoà, em không thể anh mà hiếu thuận với cha mẹ sao?!” Trong lòng cay đắng dâng trào, Phương Gia Ý hít một hơi thật sâu, đặt thỏa thuận ly hôn ở trước mặt hắn: “Anh bớt chút thời gian, chúng ta đi Cục Dân chính, làm thủ tục ly hôn làm đi.”

56195
22 chương
Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối
Hoàn thành

Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối

“Mẹ, chú Đoàn, hồ sơ du học của con đã được chấp nhận rồi, con định sẽ ra nước ngoài học.”   Trong căn phòng khách yên tĩnh, giọng nói của Hướng Vân Lộc nhẹ nhàng và trầm lắng, tựa như một giọt nước rơi xuống hồ.   Mẹ Hướng ngồi đối diện trên ghế sofa vui mừng khôn xiết: "Nhanh như vậy đã duyệt rồi sao? Khi nào con đi?”   “Mười ngày nữa con đi ạ.”

54778
21 chương
Vô Tâm
Hoàn thành

Vô Tâm

Bạn gái cũ của bạn trai tôi bị mất trí nhớ, ký ức dừng lại ở năm hai người họ yêu nhau say đắm nhất.    Để giúp cô ta tìm lại ký ức, họ nấu cơm, đùa giỡn, hôn nhau trong chính căn hộ quà cưới của tôi, còn quay video đăng lên TikTok  khiến nó nổi tiếng chỉ sau một đêm.   Cô gái đêm khuya livestream khóc lóc: “Tất cả mọi người đều bước về phía trước, tại sao chỉ có mình tôi bị mắc kẹt trong tình yêu?”   Vô số cư dân mạng xúc động rơi nước mắt, kêu gọi tôi trả bạn trai lại cho người yêu cũ của anh ta.   Tôi bị cư dân mạng công kích đến mức thai nhi bất ổn, vừa khóc vừa gọi điện cho bạn trai.    Anh ta lại mất kiên nhẫn cúp máy: “Đường Nhiễm, chỉ một tháng nữa thôi, cô ta khôi phục trí nhớ sẽ rời đi, ngay cả chút độ lượng này em cũng không có sao?”   Độ lượng?   Ngày hôm sau, khi chuẩn bị làm hoá trị, tôi đến bệnh viện phẫu thuật, bỏ đứa bé, sau đó đóng gói gửi cho anh ta.    À, nghe nói anh ta phát điên rồi.

48680
24 chương
Rồi Em Sẽ Lại Là Viên Ngọc Quý
Đang ra

Rồi Em Sẽ Lại Là Viên Ngọc Quý

“Con gái con đứa có nhà cửa, mày mang chửa hoang của thằng nào?!”   Ba mẹ tôi như phát điên chất vấn tôi.   Hỏi đứa bé trong bụng tôi là của ai.   Tôi nhìn họ, đột nhiên bật cười: “Là của bọn bắt cóc chứ ai.”   Ba mẹ và anh tôi phút chốc sững người, sắc mặt trắng bệch.   Tôi tiếp tục ung dung lên tiếng: “Cả nhà đã quên rồi sao? Bọn bắt cóc cần tiền chuộc, các người chỉ cầu xin được chuộc đứa con gái cưng kia, còn nói muốn dạy cho tôi bài học để biết thế nào là lễ độ.”   Mẹ tôi nhũn người ngồi phịch xuống sofa, lắp bắp: “Không thể nào, ba mẹ chỉ muốn cho con chút bài học, muốn con đừng bắt nạt Tiểu Ái nữa, ba mẹ không hề… không hề nghĩ rằng…”   Tôi ngồi xổm trước mặt bà: “Các người không hề nghĩ rằng, bọn bắt cóc sẽ làm nhục tôi, đúng không?”   Không đợi câu trả lời, tôi nói tiếp: “Các người nghĩ xem, đám bắt cóc có tận mấy người đàn ông, họ có nhân tính không?”   Mẹ tôi định mở miệng nói gì, tôi liền ngắt lời: “Khi tôi bỏ trốn quay về, trên người biết bao nhiêu vết thương, tại sao các người không ai hỏi han đến tôi?”   “Các người không đến cứu tôi, các người chỉ dẫn theo Tiêu Ái rời đi.”   “Một ngày, hai ngày, tròn một tháng, các người vẫn không đến…”   “Các người đoán xem, bọn bắt cóc còn cho rằng sẽ nhận được tiền chuộc không?”   Giờ thì hay rồi, tôi chẳng sống được bao lâu nữa.

46731
26 chương
Trao Gửi Tình Yêu Sâu Đậm
Hoàn thành

Trao Gửi Tình Yêu Sâu Đậm

Ta là Vương phi ngốc nghếch của phủ Nhiếp chính vương. Ta muốn ngoại tình, thay lòng đổi dạ! Bởi vì Nhiếp chính vương lạnh nhạt với ta, bắt nạt ta. Hắn còn vì trắc phi của hắn mà đá đứa con trong bụng ta! Đau lòng quá, ta không muốn làm Vương phi của hắn nữa. Nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác xé bỏ thư hoà ly, bực bội nói: "Nàng là Vương phi được bản vương cưới hỏi đàng hoàng, không có lý do gì, bản vương dựa vào đâu mà bỏ nàng?" Ồ, vậy sao. "Vậy thì ta quyến rũ nam nhân, phạm vào thất xuất. (Thất xuất là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều được nêu thì người chồng có quyền bỏ vợ. Bảy điều phạm đó gồm có: 1) Không sinh được con; 2) Ghen tuông; 3) Ác tật; 4) Dâm đãng; 5) Bất kính với cha mẹ, ông bà; 6) Bất hòa trong gia đình; 7) Trộm cắp.)" Vậy là được rồi chứ?

45548
17 chương
Như Ý Không Như Ý
Hoàn thành

Như Ý Không Như Ý

Mười năm sau khi ta c h ế t, Tiểu thái tử đã lớn, ôm bài vị của ta nói muốn cưới ta.   Bị phụ hoàng dùng tấu chương đánh cho khóc nức nở.   Hoàng đế uy nghiêm nổi giận gầm lên: "Con tỉnh lại đi, nàng đã là người c h ế t!"   Ông mới là người c h ế t ấy, cả nhà ông đều c h ế t hết rồi.   Ta lơ lửng bay lại, một cước đá đổ ấn chương mà ông trân quý nhất.   Rầm một tiếng, nửa con dấu in trên tấu chương, vừa vặn là tên của ta.   Nhụy Nương.   Tiểu thái tử ôm tấu chương, nước mắt còn chưa khô, vừa khóc vừa cười: "Nhụy Nương, phụ hoàng nhìn này, là Nhụy Nương. Tỷ ấy còn sống, tỷ ấy còn sống!"   Hoàng đế rõ ràng giật mình nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Con nói bậy! Vừa rồi là trẫm không cầm chắc thôi!"   Ta lại đá một cước, con dấu vừa nằm im lăn lông lốc, in nửa con dấu màu đỏ tươi lên long bào của ông.   Nhụy Nương.   Hoàng đế sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài, chạy được nửa đường lại nhớ ra gì đó, quay lại xách gáy Tiểu thái tử.   Còn coi như có chút tình nghĩa, biết mang theo con trai cùng chạy trốn.   "Người đâu, có ma!" Ông nói như vậy.   Còn Tiểu thái tử thì nước mắt giàn giụa, hướng về hư không hét lớn: "Nhụy Nương, có phải là tỷ không, tỷ đã trở về rồi đúng không?"   Hắn đã khóc đến như vậy, nhưng vẫn ôm chặt bài vị của ta.   Ta thương yêu nhìn hắn, đưa tay định lau nước mắt cho hắn nhưng lại đâm vào hư không.   Đầu ngón tay hơi trống rỗng, trong lòng man mác đau.   Đúng vậy, ta là ma, không chạm được vào vật sống, chỉ có thể ở cùng vật c h ế t mà thôi.

34316
18 chương